Cả người đều cho người ta cảm giác tắm mình trong gió xuân, người đàn ông trước mắt nhìn thế nào cũng thấy tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể kháng cự.
Đặc biệt là đôi mắt sáng trong, nhàn nhạt hiện ra ánh sáng nhu hòa, rồi lại mang theo vài phần sâu thẳm khiến người ta đoán không ra.
Chẳng qua, đôi mắt sâu thẳm kia bị chiếc kính gọng vàng ngăn trở, rất khó bị người phát hiện, làm người ta chỉ thấy người đàn ông này rất ôn nhu.
Vẻ ngoài cũng hoàn mỹ hơn bất kì nghệ sĩ nam nào, vị bác sĩ trước mặt dáng người cao gầy, độ dài của áo blouse trắng phù hợp với chiều cao cơ thể, trong sự dịu dàng lộ ra mấy phần thâm trầm.
Làm người ta vừa nhìn liền không khỏi sinh hảo cảm, hình như người đàn ông này mang theo một loại hormone khiến người khác không thể kháng cự, không khỏi buông lỏng cảnh giác, muốn thân thiết với anh ta.
Thiên Lạc nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh ta giống như quý tộc phương Tây cổ đại, ưu nhã thân sĩ, đôi mắt sau cặp kính lại ẩn ẩn mang theo vài phần tà khí nhàn nhạt.
Tà khí thoảng qua, như là ảo giác nhưng xác thật tồn tại.
Biết đây là vị quân y nổi tiếng nhất quân khu mà Cố Kinh Thế tìm tới, An Liệt Dặc.
Trong lòng Thiên Lạc lại không chút gợn sóng với người đàn ông đẹp như vậy.
Xem ra lần này trốn không thoát.
Vốn đang muốn nhanh chóng đuổi y tá đi để An Liệt Dặc đừng tới, ai biết, vậy mà vẫn chậm một bước.
Trong lòng nghĩ ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, Thiên Lạc giãy giụa suy nghĩ muốn đứng lên, bụng lại đột nhiên đau đớn.
“Cậu đừng lộn xộn.” Nhìn Thiên Lạc giãy giụa muốn đứng lên, Cố Kinh Thế lập tức bế Thiên Lạc đặt lên một chiếc giường sạch sẽ.
An Liệt Dặc cũng nhướng mày liếc Cố Kinh Thế một cái, rồi mới lập tức đi tới bên cạnh Thiên Lạc.
Tất cả mọi người đều làm lơ sự tồn tại của y tá.
Toàn thân đều ướt đẫm, y tá tức giận đến mức sắp nhảy dựng lên, rồi lại không cam lòng rời đi như thế, chỉ có thể hèn hạ đứng trước mặt mấy người.
“Chỗ nào không thoải mái?” An Liệt Dặc nhìn Thiên Lạc, duỗi tay cầm lấy tay Thiên Lạc để bắt mạch cho cô.
“Chỉ là đau bụng bình thường, có thể ăn phải thức ăn hỏng.” Thiên Lạc nhìn qua cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không hề hoảng loạn vì nói dối.
Nhìn động tác của An Liệt Dặc, Thiên Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Thiên Lạc còn tưởng rằng, An Liệt Dặc sẽ như Tây y bình thường, ấn ấn bụng cô, dùng ống nghe để nghe hô hấp, lại không nghĩ rằng An Liệt Dặc lại bắt mạch.
Ở thế kỷ 21, trung y mà có y thuật cao minh rất hiếm thấy, Thiên Lạc không nghĩ tới đến thế kỷ 60, trung y lại còn phát triển hơn cả thế kỷ 21.
Nếu là Tây y thì Thiên Lạc còn có thể tùy tiện nói bị đau dạ dày, Thiên Lạc hoàn toàn không hiểu bắt mạch, cũng không biết phải đối phó như thế nào, trong lúc nhất thời đáy mắt nhiều hơn vài phần cảnh giác.
Nghe Thiên Lạc nói xong, An Liệt Dặc liền bắt đầu bắt mạch, đuôi lông mày không khỏi thoáng nhướng lên, hình như dưới đáy mắt nhanh chóng có sự kinh ngạc.
An Liệt Dặc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thiên Lạc, ánh mắt có chút thâm ý.
Trên mặt nhìn qua không có bất kì biểu cảm gì không ổn, cả người Thiên Lạc nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lại gắt gao mím môi, hình như mang theo một chút khẩn trương.