“Không có việc gì, chỉ là bệnh cũ, ngày mai sẽ tốt thôi.” Thiên Lạc xốc tay áo lên, lộ ra cánh tay của mình, “Tiêm đi.”
Gật gật đầu, y tá lập tức tiêu độc cho Thiên Lạc, châm một cái rồi mới liền giương mắt nghiêm túc nhìn Cố Kinh Thế.
Trong mắt hiện ra sự si mê, hôm nay y tá tới nơi này không phải vì gì khác, đúng là vì Cố Kinh Thế.
Cô ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ bắt được người đàn ông hoàn mỹ như Cố Kinh Thế!
Lúc y tá ghim kim, Thiên Lạc liền cảm thấy rất đau, rồi lại đau đớn liên tục, cúi đầu liền nhìn thấy y tá không phải đâm vào mạch máu, mà là đâm lên da thịt, giờ phút này nước thuốc dưới làn da tạo thành một mảnh xanh tím.
“Tê……” Thiên Lạc hít một hơi, y tá mới hồi phục tinh thần lại, lập tức rút kim ra.
“A, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!” Không phải y tá đang xin lỗi Thiên Lạc, mà là nhìn Cố Kinh Thế, “Cố thiếu tướng, người ta không phải cố ý.”
“Cô nên xin lỗi cậu ấy, không phải tôi.” Cố Kinh Thế lạnh lùng nhìn y tá, “Không biết tiêm thì đi ra ngoài, nói bác sĩ An nhanh chóng đến đây.”
Thiên Lạc vốn không tính toán so đo, lại không nghĩ tới lại cướp lời trước, “Ai nha, Cố thiếu tướng, chỉ là một chút sai lầm nhỏ, chỉ cần Cố thiếu tướng không thèm để ý là được, tôi có thể tiêm lại một lần nữa.”
“Cô nói cái gì?” Thiên Lạc nhướng mày, “Nói cho cô biết, mặc kệ cô có nhìn đến tôi hay không, bị chọc một kim, lại còn bị bầm tím không phải Cố thiếu tướng. Tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi.”
Vốn dĩ Thiên Lạc cũng không để ý chút việc nhỏ này, nhưng thái độ y tá quá kiêu ngạo, trong mắt hoàn toàn không có cô, tiêm nhầm chỗ cho cô mà lại xin lỗi Cố Kinh Thế.
Căn bản là coi cô như không tồn tại.
“Chỉ là một chút sai lầm nhỏ, tiểu thiếu gia cậu thân là đàn ông, sao không rộng lượng như thế.” Y tá chưa gặp qua Thiên Lạc, nhưng biết Thiên Lạc không phải quân giáo, cho nên căn bản không đem Thiên Lạc để vào mắt.
Không lộ ra sự tức giận, Thiên Lạc ngược lại là cười, “Thật không khéo, con người của tôi rất nhỏ nhen, cô không xin lỗi thì cút cho tôi.”
Một ý tá nho nhỏ đến xem bệnh cho cô lại quyến rũ Cố Kinh Thế, còn kiêu ngạo với cô như thế, quả thật chính là buồn cười.
“Ai nha, tiểu thiếu gia đừng tức giận.” Y tá nhìn thấy Cố Kinh Thế không hề nói đỡ cho cô ta câu nào, hoàn toàn dung túng Thiên Lạc, đáy mắt cũng hiện ra sự không vui cùng ác độc, “Bằng không tôi không tiêm nữa, uống chút thuốc giảm đau đi, để tôi rót nước cho cậu.”
Y tá cầm lấy ấm nước sôi, kinh hô một tiếng, trên tay cố ý trượt một cái, nước sôi trong cốc lập tức hắt về phía Thiên Lạc!
Thủ đoạn độc ác, quả thật khiến người ta ghê tởm!
Đáy mắt Thiên Lạc nổi lên sự sắc bén, dùng sức lắc mình né tránh, lại không nghĩ tới Cố Kinh Thế càng khẩn trương hơn cô, trực tiếp kéo cô một cái.
Hoàn toàn không phản ứng chuyện như thế nào, hai người đồng loạt dùng sức, Thiên Lạc mất thăng bằng đè lên người Cố Kinh Thế.
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Kinh Thế phóng đại ngay trước mắt, Thiên Lạc kinh ngạc trừng lớn mắt, vì bảo trì sự cân bằng nên không thể không đè nặng Cố Kinh Thế, ngồi ở trên người anh, tay trượt một cái, cánh môi trực tiếp dán lên đôi môi mỏng của Cố Kinh Thế!