Cũng sau lúc đó, bụng nhỏ của Thiên Lạc vẫn ẩn ẩn đau, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
“Tôi không có việc gì.” Nhìn Cố Kinh Thế rót cho mình một ly nước ấm, Thiên Lạc mới duỗi tay muốn nhận, bụng nhỏ lại truyền đến một trận đau đớn, làm Thiên Lạc từ trước đến nay vẫn luôn nhẫn nại hơi nhíu mày.
“Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?” Cố Kinh Thế bưng ly nước đưa đến bên môi Thiên Lạc.
Tư thế vô cùng ái muội, Thiên Lạc vốn định cự tuyệt, vừa động một chút liền đau đớn xuyên tim.
Chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm, Thiên Lạc nhấp một ngụm nước ấm.
Thiên Lạc đau lợi hại, không chú ý tới Cố Kinh Thế vẫn luôn cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của cô.
Đôi môi mỏng hồng nhuận dính một vệt nước, nhìn qua giống như anh đào đỏ hồng, hết sức dụ hoặc, làm người ta không khỏi muốn ngắt lấy.
Đến nay Cố Kinh Thế vẫn nhớ rõ đôi môi của Thiên Lạc, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn.
Bụng nhỏ lạnh lẽo khiến cả người phát đau, Thiên Lạc hoàn toàn không có chú ý tới tầm mắt của Cố Kinh Thế.
“A……” Rõ ràng không ăn phải cái gì kỳ quái, Thiên Lạc buồn bực.
Kỳ quái, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Thiên Lạc, cậu xảy ra chuyện gì? Tôi đưa cậu đến phòng y tế.” Cố Kinh Thế nói như thế, sờ sờ trán Thiên Lạc “Cũng không phát sốt, có buồn nôn không?”
“Không.” Thiên Lạc trả lời Cố Kinh Thế một câu, rồi mới phục hồi lại tinh thần, cả người như bị sét đánh!
Trời ạ! Bụng lạnh cả người phát đau, còn không phải báo trước đại di mụ sắp tới sao!
Thiên Lạc cũng là con gái, mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, ngày thường chỉ cần để ý thật tốt thì bụng sẽ không đau như thế, nhưng cô quên mất mấy hôm trước mình còn ở mắc mưa ở trấn Mậu Sơn nên bị lạnh.
Khó trách bỗng nhiên đau như thế!
Sợ tới mức sắc mặt càng trắng, Thiên Lạc nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Tôi không có việc gì, chỉ là có chút mệt, tôi tự đến phòng y tế được.”
Đàn ông cũng không có dì cả tới, Thiên Lạc không muốn bại lộ!
Nhưng Thiên Lạc mới đứng lên, đau đớn nháy mắt truyền đến, như một con dao sắc bén, điên cuồng khuấy đảo bụng Thiên Lạc.
Đau thiếu chút nữa không đứng được, Thiên Lạc gắt gao nhíu mày, rồi mới cảm giác được Cố Kinh Thế trực tiếp bế cô lên.
Vẫn tư thế bế công chúa ái muội, giờ phút này Thiên Lạc đau đến không có sức lực, “Cố Kinh Thế, thả tôi xuống.”
“Không thoải mái còn muốn thể hiện, tôi đưa cậu đến phòng y tế.” Nhìn Thiên Lạc đau đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên mặt Cố Kinh Thế phủ một lớp sương mù, ôm Thiên Lạc đi nhanh đến phòng y tế.
Dọc theo đường đi, người quân khu đều bày ra dáng vẻ nhìn thấy quỷ khi nhìn Cố Kinh Thế và Thiên Lạc.
Quả thực hận không thể trực tiếp tìm khe đất chui vào, Thiên Lạc lại đau đến tàn nhẫn, lười biếng không muốn nhúc nhích, tùy ý Cố Kinh Thế ôm cô đến phòng y tế.
Nằm trên giường bệnh mềm mại, Thiên Lạc chậm rãi thở ra một hơi.
Lập tức thông báo với bác sĩ tốt nhất quân khu, Cố Kinh Thế duỗi tay, với tay vào trong chăn.
Chịu đựng đau đớn, Thiên Lạc nhấc chân đạp lên ngực Cố Kinh Thế, ngăn cản động tác kế tiếp của Cố Kinh Thế, “Cố Kinh Thế, anh làm gì đấy?”
“Không phải cậu đau bụng sao, tôi giúp cậu xoa bụng.” Cố Kinh Thế nhìn dáng vẻ như con mèo nhỏ sợ hãi của Thiên Lạc, thoáng nhướng lông mày, “Bằng không, cậu cho rằng tôi muốn làm gì?”