Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 168: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (10)




Như hoàn toàn không cảm nhận được Thốn Thử đã tiến vào, Thiên Lạc vẫn ngủ đến vẻ mặt thơm ngọt, nhìn qua như là mệt muốn chết rồi.

Thốn Thử lấy một con dao nhỏ sắc bén trên người, trong đầu tự hỏi có nên trực tiếp cắt đứt cổ Thiên Lạc không!

Nhưng tự hỏi một phen, Thốn Thử híp đôi mắt lại.

“Không được, không thể trực tiếp giết chết, bằng không nếu như bị Cố thiếu tướng biết được, mình sẽ không có cách nào thoát thân!” Nghĩ như thế, trong cặp mắt hình tam giác của Thốn Thử không ngừng nhảy ra ánh sáng giảo hoạt, xem ra hiện tại cũng chỉ còn biện pháp cuối cùng.

“Dị năng khống hồn thuật, mở!” Nhanh chóng mở dị năng của mình, hồn lực trong cơ thể Thốn Thử như bị ngọn lửa thiêu đốt nhanh chóng tiêu hao, làm sắc mặt Thốn Thử cũng nháy mắt trắng bệch!

Cũng không phải ai cũng có thể có được dị năng đáng sợ như Cố Kinh Thế, tuy rất nhiều người dùng dị năng, nhưng lại có điều kiện sử dụng.

Tỷ như, giống Thốn Thử vậy, gần nửa tháng mới có thể sử dụng dị năng một lần, hơn nữa mỗi lần sử dụng dị năng còn có hại cho cơ thể, thời gian sử dụng chỉ có ba phút, lại tiêu hao toàn bộ hồn lực của Thốn Thử, sau khi sử dụng xong sẽ khiến cả người Thốn Thử trở nên cực kì suy yếu.

Rất nhiều dị năng giả sau khi sử dụng dị năng, đều có đủ loại tác dụng phụ, cho nên rất ít dị năng giả có tình huống giống như Cố Kinh Thế, dị năng bản thân cường hãn cũng có thể thường xuyên sử dụng, sự tồn tại giống như lông phượng sườn lân, cực kì hiếm thấy.

Chẳng qua, dị năng của Thốn Thử cũng coi là một loại tương đối đặc thù.

Đó là khống chế tư tưởng cùng ý thức của một người, khiến người đó có thể nghe theo mệnh lệnh ngẫu nhiên của hắn!

Tuy rằng chỉ ngắn ngủn vài phút, nhưng trong rất nhiều cuộc chiến sinh tử, vài giây đã có thể đủ định sinh tử, càng đừng nói là vài phút.

Nghĩ thầm mình nhất định phải tốc chiến tốc thắng, quanh người Thốn Thử nhanh chóng tràn ngập một làn khói màu xám, rồi mới lập tức lượn lờ quanh người Thiên Lạc, theo hô hấp của Thiên Lạc mà chui vào trong cơ thể.

Đáy mắt cũng nổi lên một chút ánh sáng, Thốn Thử cố nén dị năng đang tiêu hao rất lớn hồn lực của hắn, “Nhanh lên, rút chủy thủ trên người mày ra!”

Đáy mắt Thiên Lạc hoàn toàn không có cảm xúc gì, giờ phút này giống như một người máy móc nghe lời, ngoan ngoãn móc chủy thủ của mình ra.

“Đặt chủy thủ nhắm ngay cổ mày, nhanh lên!” Thốn Thử nói như thế, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười dữ tợn.

Chỉ cần khống chế Thiên Lạc tự sát, sẽ không có ai hoài nghi là hắn ta làm!

Đến lúc đó, Thiên Lạc sẽ bị phán định thành tự sát, Thốn Thử cũng có thể cùng mọi người rời khỏi nơi quỷ quái này vào hai ngày sau!

Sau đó hắn sẽ có vinh hoa phú quý đếm không hết!

Hoàn toàn không biết cho dù hắn đi ra ngoài, cũng sẽ bị Bạch Vũ Tâm giết chết, Thốn Thử còn ở nơi này làm mộng đẹp.

Đáy mắt Thiên Lạc một mảnh mờ mịt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chủy thủ sắc bén trong tay nhắm thẳng cổ mình, hung hăng đâm xuống!

Dừng lại ngay thời khắc cuối, chủy thủ sắc bén hiện ra ánh sáng lạnh khiến người ta lạnh run, gắt gao đặt ở yết hầu Thiên Lạc, chỉ kém một bước cuối cùnh là có thể cắt đứt cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của Thiên Lạc!

Sự âm ngoan nơi đáy mắt càng thêm ngưng tụ, Thốn Thử lập tức lớn tiếng nói, “Tao ra lệnh cho mày lập tức tự sát, dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu của mày!”

Nghe Thốn Thử nói xong, Thiên Lạc vẫn là biểu tình chết lặng, trên tay cũng bắt đầu động đậy.