Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 167: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (9)




Nhấc chân đạp mạnh lên mặt đất, Cố Kinh Thế ôm Thiên Lạc trực tiếp nhảy lên không trung.

Sức bật mạnh mẽ như vậy làm Thiên Lạc kinh ngạc trừng lớn mắt, tức khắc kích động ôm cổ Cố Kinh Thế, chờ mong nhìn quanh một vòng, mắt thấy Cố Kinh Thế tốc độ cực nhanh mang cô trở về!

Tốc độ quả thật còn nhanh hơn cả tàu lượn siêu tốc, kích thích làm Thiên Lạc luyến tiếc chớp mắt!

Cho dù động vật bị cảm nhiễm ở trong rừng rậm nhìn thấy Cố Kinh Thế cùng Thiên Lạc cũng không thể đuổi kịp, cảm giác kỳ lạ này làm Thiên Lạc càng thêm hưng phấn!

Đây là thực lực của cường giả chân chính!

Tuyệt đối vô địch, mặc kệ gặp nguy hiểm như thế nào, đều có thể thản nhiên đối mặt!

Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc cũng xuất hiện một chút cuồng nhiệt.

Đây cũng là năng lượng mà Thiên Lạc vẫn luôn khát vọng.

Mà lúc Thiên Lạc nghĩ như thế, Cố Kinh Thế cũng đã đưa cô về nơi đóng quân.

Nhảy ra từ trong ngực Cố Kinh Thế, cả người Thiên Lạc đều tràn ngập tinh thần, cảm giác thần thanh khí sảng!

Cố Kinh Thế vừa mang theo Thiên Lạc chạy như bay, làm Thiên Lạc chân chính cảm nhận được thực lực cường giả, tâm trạng cũng không khỏi có chút sục sôi.

Đám Bưu Sơn vẫn đang khẩn trương chờ đợi, lúc nhìn thấy Thiên Lạc cũng kích động chạy vọt ra, “Cố thiếu tướng, Chỉ huy Thiên Lạc rốt cuộc các người đã trở lại!”

Mọi người ở đây đều đặc biệt kích động, lúc cả đám nhìn Thiên Lạc ánh mắt lại sáng lấp lánh, “Chỉ huy Thiên Lạc, không có chuyện gì chứ?”

“Yên tâm, tôi sẽ không làm việc không nắm chắc.” Thiên Lạc vừa lòng nhìn Bưu Sơn, “Mọi người thật ra đều rất nghe lời, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, rất tốt, không tồi.”

“Ít nhiều gì Chỉ huy Thiên Lạc đã cứu chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ không yên ổn như thế.” Tần Phi Lãng nói như thế, khóe miệng cũng gợi lên một chút tươi cười, rồi mới mang theo vài phần gấp không chờ nổi hỏi, “Cố thiếu tướng, nếu Chỉ huy Thiên Lạc đã trở về, chúng ta có phải cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này không?”

“Viện nghiên cứu quân khu đã nhanh chóng nghiên cứu ra giải dược, giải dược có thể ức chế virus tiếp tục lan truyền, chỉ là, hiện tại những thứ bị cảm nhiễm phải được dọn dẹp sạch sẽ, đây là nhiệm vụ của chúng ta, cần phải hoàn thành.” Cố Kinh Thế nói như thế, nhìn Thiên Lạc đứng bên cạnh mình, “Cậu nghỉ ngơi trước đi, những người khác dựa theo mệnh lệnh bắt đầu thanh lý những vật phẩm cảm nhiễm đó đi.”

“Vâng.” Lập tức dựa theo mệnh lệnh đi hành động, Thiên Lạc nhìn đám Bưu Sơn cũng xác thật cảm giác được mệt mỏi.

Không chỉ là thân thể mà tinh thần cũng rất mệt mỏi.

Xung quanh Mậu Sơn ẩn núp vô số nguy hiểm, thần kinh Thiên Lạc cũng căng thẳng theo, hiện tại về tới doanh trại, Thiên Lạc cũng thả lỏng không ít.

Cũng không chối từ, Thiên Lạc về lều trại nghỉ ngơi, những người còn lại chia ra mấy tiểu đội, rồi mới đi ra ngoài tiêu diệt những thứ bị cảm nhiễm trong phạm vi nhất định.

Thiên Lạc nằm trên giường trong lều trại nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.

Mà không bao lâu sau khi Thiên Lạc ngủ, một bóng người lén lút xâm nhập vào lều trại Thiên Lạc đang nghỉ ngơi.

Chỉ thấy Thốn Thử cẩn thận quan sát bên ngoài lều trại không có ai, tay chân nhẹ nhàng đi vào lều trại, nhìn Thiên Lạc đang ngủ say, đáy mắt tức khắc hiện ra ánh sáng khát máu.