Một chút lại một chút, tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, không ngừng nhảy lên, làm Thiên Lạc khẩn trương, khí huyết cuồn cuộn, trên mặt không khỏi đỏ ửng.
Trái tim đập như nổi trống, Thiên Lạc cảm giác hiện tại trong ngực mình như cất chứa một con thỏ nhỏ, không ngừng nhảy, làm tim cô đập nhanh hơn, hô hấp trở nên thật cẩn thận, cứng đờ bị Cố Kinh Thế ôm chặt lấy, lại không chán ghét loại cảm giác này.
Nhiệt độ cùng hơi thở thuộc về Cố Kinh Thế, làm Thiên Lạc không khỏi yên lòng.
Chưa từng khẩn trương như vậy, trái tim Thiên Lạc đập nhanh đến mức cô sắp nghĩ rằng mình bị bệnh!
Không được! Không thể tiếp tục như vậy!
“Cố thiếu tướng, mời anh buông tôi ra.” Thiên Lạc thời khắc nhớ kỹ thân phận của cô không thể bại lộ, hai người dán gần như thế, ai biết sẽ xảy ra cái gì!
Tích đủ sức lực để giãy giụa, Thiên Lạc lại phát hiện mặc kệ cô giãy giụa như thế nào, Cố Kinh Thế lại vững vàng ôm cô.
Thiên Lạc tức giận vô cùng, đang muốn tiếp tục giãy giụa lại bị Cố Kinh Thế càng thêm dùng sức ôm lấy.
Sức lực của Cố Kinh Thế đắn đo vừa đúng, sẽ không khiến Thiên Lạc bị đau, rồi lại có thể làm Thiên Lạc không thể nhúc nhích, “Không cần động đậy, chỉ có như vậy mới có thể giữ được nhiệt độ cơ thể cậu.”
Cả người Thiên Lạc lạnh băng, hơn nữa lúc trước đã bị mất máu, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ bị bệnh.
Nỗ lực như thế nào cũng không tránh thoát, Thiên Lạc không thể không từ bỏ, nhíu mày nhìn Cố Kinh Thế, “Sao anh bỗng nhiên lại đây.”
“Tôi tới tìm cậu.” Cố Kinh Thế ôm Thiên Lạc, một chút cũng không chịu thả lỏng, “Bưu Sơn thông báo tình huống cho tôi, tôi biết cậu đã xảy ra chuyện, liền lại đây trước.”
Cố Kinh Thế nói như thế là vì cô mới chạy tới sao?
Nghĩ tới điều này, trái tim Thiên Lạc càng đập nhanh hơn vài phần, trong đôi mắt phát ra ánh sáng, lại không hỏi ra miệng.
“Vậy sao anh tìm được tôi?” Mậu Sơn lớn như thế, thực lực Cố Kinh Thế cường hãn, thế nhưng lại có thể xuất hiện trước mặt cô nhanh như vậy, làm Thiên Lạc không khỏi tò mò rốt cuộc Cố Kinh Thế đã làm như thế.
Thiên Lạc còn tưởng rằng sẽ không có ai tới tìm cô, cũng không ai có thể tìm được cô.
Lại không nghĩ rằng Cố Kinh Thế bỗng nhiên tới đây, mang theo ánh mắt nôn nóng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, cường đại đủ để cho cô dựa vào.
“Tôi sử dụng dị năng.”
“Anh có dị năng?!” Thiên Lạc lập tức kích động đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Cố Kinh Thế.
Hai người trực tiếp nhìn thẳng vào nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, khoảng cách ái muội khiến Thiên Lạc gần như cảm nhận được hơi thở của Cố Kinh Thế!
Khẩn trương ngừng lại hô hấp, Thiên Lạc chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy.
Trên mặt vẫn là sự bình tĩnh, đáy mắt Thiên Lạc lại len lỏi sự hoảng hốt.
Thật là quá thân mật!
“Cố thiếu tướng, anh buông tôi ra đi, sao anh có thể ôm một người đàn ông thân thiết như vậy, không cảm thấy khó chịu sao?” Thiên Lạc nhíu mày hỏi.
“Nếu là đàn ông ôm nhau cũng không có gì, chúng ta sưởi ấm vì mạng sống, vì sao cậu khẩn trương như thế?” Cố Kinh Thế nhướng mày, nhìn Thiên Lạc hỏi.
“Cố thiếu tướng, mắt anh chắc có chút vấn đề đi, tôi không phải khẩn trương, gặp mưa nên có chút phát sốt thôi.” Thiên Lạc mặt không đỏ tim không đập, nói dối cũng không cần chuẩn bị bản thảo.
“Lúc tôi mở ra dị năng, trong bóng đêm cũng có thể thấy được rõ ràng, cậu cảm thấy tôi sẽ nhìn nhầm sao?” Cố Kinh Thế cũng không buông tha Thiên Lạc, lập tức nhướng mày hỏi.