Cố Kinh Thế coi mạng sống của Thiên Lạc quan trọng hơn cả mình.
Có thể nói, đối với Cố Kinh Thế, Thiên Lạc là sự tồn tại đặc biệt nhất, dù Cố Kinh Thế có phải mất mạng cũng không thể không có Thiên Lạc.
Cho nên, lúc Tần Sơn đi theo Cố Kinh Thế lên phi thuyền liền biết căn bản ngăn không được.
“Bưu Sơn, thiếu tướng đã xin sử dụng dị năng, phía trên cũng phê chuẩn.” Tần Sơn nhìn Bưu Sơn, giọng điệu chậm rãi nói.
Ngạc nhiên trừng lớn mắt, Bưu Sơn bày ra dáng vẻ khó có thể tin.
Trên thế giới này di năng là loại năng lượng đặc biệt hơn cả hồn lực.
Người có dị năng được gọi là dị năng giả, mỗi một dị năng giả sở hữu năng lực riêng, hơn nữa đôi khi sử dụng dị năng sẽ phải trả giá gần như đại giới.
Nhưng cho dù là như thế, dị năng vẫn được mọi người truy đuổi có tồn tại, bởi vì một khi có dị năng, thực lực sẽ trở nên cường hãn gấp mấy lần người bình thường, đặc biệt loại dị năng cường hãn như Cố Kinh Thế càng thêm đặc thù.
Dị năng của Cố Kinh Thế tên là Tuyệt Đối Lĩnh Vực.
Một khi Cố Kinh Thế sử dụng năng lượng, tất cả cảm quan của anh bao gồm cả chức năng của cơ thể đều sẽ tăng lên, hơn nữa ở trong một khu vực nhất đinh, bất luận kẻ nào tồn tại, hơi thở, thậm chí suy nghĩ đều trốn không được cảm giác của Cố Kinh Thế.
Cũng bởi vì dị năng của Cố Kinh Thế quá mức cường hãn, có thể quấy nhiễu điện từ cùng từ trường, ngày thường đều ở trạng thái phong ấn.
Hiện giờ cởi bỏ là vì tìm kiếm Thiên Lạc.
Nghe xong Tần Sơn nói, Bưu Sơn cũng kinh ngạc, rồi mới giãy giụa dần im lăng.
Bọn họ đều rõ ràng thực lực của Cố Kinh Thế khi sử dụng dị năng.
Căn bản không cần phải ngăn trở, từ lúc Cố Kinh Thế cởi bỏ dị năng, cho dù là toàn bộ những thứ bị cảm nhiễm ở trên núi Mậu Sơn, cũng không thể khiến Cố Kinh Thế bị thương dù chỉ một cọng lông.
“Sáng ngày mai tôi sẽ đưa cậu ấy về.” Cố Kinh Thế hiểu rõ năng lượng của mình, một khi trở về, từ trường chịu quấy nhiễu, hơi thở cường hãn đến mức có thể khiến bọn Tần Sơn ngất đi trong nháy mắt.
Nếu là ngày thường, Cố Kinh Thế có thể khống chế năng lượng của mình rất tốt, nhưng hiện tại không được.
Tình cảnh của Thiên Lạc khiến Cố Kinh Thế tâm loạn như ma.
Bất tri bất giác, tầm quan trọng của Thiên Lạc ở trong lòng Cố Kinh Thế đã vượt khỏi sức tưởng tượng.
Anh đã không thể không có Thiên Lạc.
Vì Thiên Lạc, Cố Kinh Thế có thể bất kể hậu quả, bất cứ thứ gì đều không quan trọng bằng Thiên Lạc.
Vừa nghĩ như thế, tinh thần Cố Kinh Thế khẽ động, dụng dị năng khống chế từ trường, trực tiếp mở lớp phòng hộ.
Sau khi Cố Kinh Thế rời khỏi lớp phòng hộ, lớp phòng hộ lại lần nữa đóng kín, bốn phía dày đặc nước mưa không ngừng rơi xuống.
Chậm rãi dừng bước chân, Cố Kinh Thế đứng ở trong mưa, nhắm mắt lại.
Cảm quan nhanh chóng phóng đại, tiếng mưa rơi xuống rất nhỏ, tiếng rít gào cùng với mùi máu tanh của đám dã thú xung quanh, hóa thành vô số tin tức, nháy mắt chạy thẳng vào đại não của Cố Kinh Thế.
Phảng phất như có Thiên Lí Nhãn, Cố Kinh Thế nhanh chóng điều tra mỗi một góc của Mậu Sơn.
Cố Kinh Thế đứng im tại chỗ, một đám dã thủ bị cảm nhiễm đang đi lại trong rừng rậm, nhe răng trợn mắt nhìn Cố Kinh Thế.
Hổ già hung mãnh, gấu ngựa tàn bạo cộng thêm mãng xà máu lạnh ở bên trên, giờ phút này đều đã bị cảm nhiễm, đôi mắt khát máu dừng trên người Cố Kinh Thế.
Mà Cố Kinh Thế như không nhìn đến, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Gào……!” Một tiếng rít gào, những dã thú bị cảm nhiễm lập tức lao ra, từ các phương hướng hung mãnh công kích Cố Kinh Thế!