Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 160: Thiên Lạc nguy hiểm (2)




Vốn dĩ còn tưởng Cố Kinh Thế sẽ ra mệnh lệnh trước, Bưu Sơn lại không ngờ Cố Kinh Thế rất nhanh đã đến đây.

Hầu như là lấy tốc độ nhanh nhất, trực tiếp lái phi thuyền đến, Cố Kinh Thế mang theo tất cả thành viên trong đội đặc chủng, đi đến Mậu Sơn trấn.

Một thân quân phục thẳng tắp, sắc mặt của Cố Kinh Thế không hề có chút biểu cảm nào, khí thế xung quanh bức người.

Như sinh ra đã là một vương giả, Cố Kinh Thế vừa xuất hiện, bầu không khí ở khắp nơi đều xuất hiện một chút thay đổi.

Gương mặt tuấn mỹ mê người, Cố Kinh Thế hệt như yêu nghiệt, khoảnh khắc ánh mắt âm u lạnh lẽo đi lướt qua, càng khiến cho toàn bộ binh sĩ ở đó đều cảm thấy sợ hãi!

Mà sau lưng Cố Kinh Thế, tất cả binh sĩ của đội đặc chủng gương mặt đều lãnh khốc khiến bầu không khí áp lực, tuyệt đối không giống với những binh sĩ bình thường khác.

Từ sau khi Thiên Lạc dụ bầy sói đi, trời đã bắt đầu mưa phùn, cơn mưa không lớn lắm, nhưng liên miên không dứt.

"Thiếu tướng!" Bưu Sơn ngay lập tức đi về phía trước, nghiêm người chào.

"Báo cáo tình hình hiện tại." Cố Kinh Thế nói xong, cũng đi về phía cổng phòng bị.

"Dựa theo sự sắp xếp của thiếu tướng, chúng tôi không tự tiện rời khỏi cổng phòng bị, tất cả những vật thể lây nhiễm trong cổng phòng bị đều đã được loại bỏ, chuyện động vật ở Mậu Sơn bị lây nhiễm cũng đã được xác định." Bưu Sơn đi theo Cố Kinh Thế đến cổng phòng bị, ánh mắt cũng tăng thêm vài phần áy náy, "Ngoài ra, Thiên tư lệnh trước mắt đã hai tiếng không có bất kỳ tin tức gì rồi."

Nghe thấy câu sau cùng của Bưu Sơn, động tác của Cố Kinh Thế chợt cứng đờ đi một chút.

Trên gương mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng con ngươi sâu thẳm như biển cả của Cố Kinh Thế, phảng phất nét sốt ruột.

Bên ngoài cổng phòng bị, không ít động vật bị lây nhiễm lúc này đều đang gầm gừ trong rừng, chỉ cần nhóm người Cố Kinh Thế vừa khẽ động đậy, thì sẽ trực tiếp lao đến, xé bọn họ ra thành mảnh vụn.

"Thiên Lạc rời khỏi theo hướng nào."

"Là hướng này..." Theo ý thức chỉ về phía Thiên Lạc rời khỏi, Bưu Sơn nhìn Cố Kinh Thế, chợt cả kinh, "Thiếu tướng, anh muốn làm gì?"

"Đi tìm Thiên Lạc," Cố Kinh Thế không hề do dự, bình tĩnh nói.

"Thiếu tướng, không được đâu, quá nguy hiểm!" Bưu Sơn kéo Tần Sơn, "Lão Tần, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không ngăn ngăn cản thiếu tướng!"

Nếu như đến tối, vật thể lây nhiễm đều sẽ hoạt động mạnh hơn, tính khát máu cũng tăng lên gấp ba lần ban ngày!

Cả một Mậu Sơn, ngoại trừ côn trùng và chim chóc, những động vật khác đều đã bị vũ khí sinh hóa lây nhiễm, lúc này đang tiến vào giữa Mậu Sơn, quả thật so với trực tiếp tìm đường chết, không hề có bất kì khác biệt nào!

Cố Kinh Thế sao lại không biết hiện tại ra ngoài nguy hiểm thế nào, nhưng mà biết rõ, tại sao còn muốn đi!

Tần Sơn nghe vậy, nhưng lại cayumày do dự.

Tần Sơn không phải không muốn ngăn cản Cố Kinh Thế, nhưng mà Tần Sơn biết, họ vốn dĩ không cảm được.

Ban đầu Cố Kinh Thế và Thiên Lạc bị Đông phương bắt cóc, máy chiến đấu sắp phát nổ, Cố Kinh Thế cũng bất chấp đi tìm Thiên Lạc, lúc đó, Tần Sơn đã nhìn ra, Cố Kinh Thế đối với Thiên Lạc không giống như với người khác.

Cố Kinh Thế cho dù mất mạng cũng phải tìm được Thiên Lạc.

Trong hai tiếng, tỷ lệ sống sót của Thiên Lạc đã quá thấp.

Cố Kinh Thế vô cùng thông minh, không thể ngay cả chuyện rõ ràng như thế cũng không nhìn ra, càng không thể nào không biết tính chất nguy hiểm bên trong, là anh ta biết, cũng vẫn lựa chọn đi cứu Thiên Lạc.