Từ tốn tìm một chỗ để ngồi xuống, Thiên Lạc vắt chân, ánh mắt sắc bén, "Mỗi người các anh cao to vạm vỡ? Lại không nhìn ra xác của con gấu kia đã bị lây nhiễm sao?"
Nghe Thiên Lạc nói, sắc mặt của Bưu Sơn và Tần Phi Lãng đều đồng loạt thay đổi.
Mà những người khác có mặt vẫn một bộ dạng không hiểu Thiên Lạc rốt cuộc có ý gì.
"Gấu nâu là động vật, nó bị lây nhiễm thì những động vật khác cũng sẽ bị lây nhiễm, bây giờ cả Mậu Sơn không hề nghe thấy tiếng động của động vật bình thường, có thể thấy đã xảy ra vấn đề lớn rồi, nhưng từng người các anh vẫn bộ dạng vô tri vô giác, không biết tốt xấu, thực sự là không sợ chết mà." Thiên Lạc nói xong, nhìn về phía Tần Phi Lãng, "Thời gian của tôi rất có hạn, không dư sức mà chế phục các anh, nếu anh đã là người phụ trách ở đây, mời anh ra điều kiện, trong vòng một tiếng, chỉ cần tôi làm được điều kiện mà anh đưa ra,vậy thì, anh cứ ngoan ngoãn nghe theo tôi sắp xếp."
"Được." Tần Phi Lãng nói xong, nhìn Thiên Lạc, suy nghĩ một lát, "Vậy thì, chúng ta sẽ thi đấu, trong vòng mười phút, tôi và anh, ai giết được nhiều thây ma hơn, người đó sẽ thắng."
"Tôi thắng, các anh phải nghe lời tôi." Thiên Lạc nhìn Tần Phi Lãng, nhướng mày.
"Tôi thắng, anh phải nghe tôi."
"Thành giao." Tần Phi Lãng thu tầm nhìn trở về, bước một bước trước.
Thiên Lạc và Bưu Sơn cũng đi theo Tần Phi Lãng, họ rất nhanh đã đến cổng phòng bị phía sau quân doanh.
Chỉ nhìn thấy đằng sau cổng phòng bị, vài con thây ma mặt mũi dữ tợn, thậm chí, còn có một vài động vật sau khi bị lây nhiễm trở nên có chút tàn bạo.
"Động vật quả nhiên đã bị lây nhiễm rồi, lần này phiền phức rồi." Tần Phi Lãng nhìn những con khỉ kia, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng một chút.
Nghĩ đến ngọn núi này đa phần là động vật, nếu như đến lúc đó chúng ùn ùn kéo đến thì phải làm thế nào?
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Thiên Lạc nhìn về phía Tần Phi Lãng, gương mặt bình tĩnh, hoàn toàn là dáng vẻ không sợ hãi.
Rõ ràng không có bất kỳ hung hăng càn quấy, nhưng mà dáng vẻ điềm nhiên của Thiên Lạc, khiến cho Tần Phi Lãng nhìn thế nào, trong lòng đều mang theo vài phần không thoải mái.
Thiên Lạc lúc này trông giống như đối với việc gì đều vô cùng nắm chắc, trù hoạch ở nơi màn trướng, khiến cho Tần Phi Lãng vô cùng không phục.
"Quy tắc thi đấu rất đơn giản, không được dùng súng, chỉ có thể dùng binh khí, trong vòng mười phút, ai giết được nhiều người đó sẽ thắng." Tần Phi Lãng nói xong, cũng nhướng mày nhìn về phía Thiên Lạc, "Nhắc nhở anh trước, chỉ cần bị thây ma cắn trúng, thì chỉ có con đường chết, chúng tôi không có thuốc giải đâu."
"Thay vì nhắc nhở tôi, chi bằng anh lo cho bản thân mình trước đi." Lời của Tần Phi Lãng, rõ ràng là đang xem thường Thiên Lạc, đối với người như vậy, Thiên Lạc sẽ không lưu tình.
Nghe Thiên Lạc nói, sắc mặt của Tần Phi Lãng một đợt xanh một đợt trắng, sau cùng trực tiếp hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì cuộc thi bắt đầu, tổng cộng mười phút, bây giờ sẽ bắt đầu tính giờ!"
Nói xong, Tần Phi Lãng bấm máy tính giờ, màn hình ở trước mặt được mở ra, Tần Phi Lãng cầm một trường đao sắc bén trong tay, xông thẳng ra ngoài.