Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 152: Đánh đến ngươi phục (2)




"Chúng tôi không quan tâm anh có phải là người của quân khu hay không, chỉ cần chúng tôi không nói, không ai biết con gấu nâu này là anh giết, nếu như anh thức thời, thì tốt nhất đừng nói nhiều, ngược lại ở đây ngoại trừ anh thì chỉ có chúng tôi, chúng tôi nói con gấu nâu này là ai giết thì sẽ là người đó giết, anh đừng mong phản đối!" Nói xong, những binh sĩ có mặt ở đây trực tiếp giành công lao của Thiên Lạc, vác con gấu nâu đó đi bước lớn về phía xa.

Gương mặt tràn đầy sự lãnh khốc, Thiên Lạc không ngăn cản.

Khóe môi cong lên thành một nụ nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt Thiên Lạc không quan tâm.

Bây giờ còn chưa phải là lúc, có điều, sớm muộn Thiên Lạc sẽ khiến cho đám người Thốn Thử phải đền mạng.

Đụng đến cô, duy nhất chỉ có đường chết.

Lúc Thiên Lạc nghĩ như vậy, Bưu Sơn cũng ngay lập tức mang theo binh sĩ đến, dẫn Thiên Lạc đến nơi mà những binh sĩ đóng quân.

Lúc Thiên Lạc đến, đám người Thốn Thử cũng đã trở về, lúc này đang không ngừng chỉ vào xác của con gấu nâu kia khoe khoang với người khác.

Nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ này của đám người Thốn Thử, đáy mắt Thiên Lạc tăng thêm vài phần cười lạnh.

Mà bên đây, Bưu Sơn cũng đã tìm được một người đàn ông rất nam tính, rất đẹp trai.

Người đàn ông ở trước mắt, là tổng phụ trách những binh sĩ, Tần Phi Lãng.

Nghe lời giới thiệu của Bưu Sơn, Tần Phi Lãng nhìn Thiên Lạc, híp mắt, "Bưu Sơn, anh chắc chắn bản thân đang không nói đùa? Anh nói chú nhóc này, là tư lệnh mà lần này quân khu phải đến?"

"Đúng thế." Bưu Sơn nói xong, thái độ đối với Thiên Lạc cũng khá là cung kính, "Đây chính là tư lệnh tạm thời của lần này, Thiên Lạc. Trước khi Cố thiếu tướng đến, sẽ do Thiên tư lệnh chỉ huy chúng ta."  

Nghe xong lời này của Bưu Sơn, biểu cảm của mọi người đều trở nên vô cùng phức tạp, Tần Phi Lãng ở bên này càng phản đối ra mặt, "Không được, tôi không chấp nhận."

Không những là Tần Phi Lãng, những binh sĩ khác có mặt ở đó nhìn Thiên Lạc, cũng đều mang dáng vẻ xem thường Thiên Lạc.

Những binh sĩ này đều mạnh mẽ, từng người một vừa cao to vừa cường tráng, cả người đều chứa đựng sát khí không che giấu nỗi.

Nếu so ra, Thiên Lạc chỉ cao một mét bảy mấy, gầy yếu, cả người đều mang chút ít lười nhác.

Một người tầm thường như vậy, thậm chí còn không bằng một binh sĩ mà bọn họ tùy tiện chọn ra, sao có thể chỉ huy bọn họ!

Trên gương mặt đều tràn đầy biểu cảm không quan tâm, những binh sĩ nhìn Thiên Lạc, hoàn toàn là dáng vẻ không tín nhiệm Thiên Lạc.

"Đây là mệnh lệnh, không được hoài nghi." Bưu Sơn nghiêm túc nói.

"Như thế cũng không được, chúng ta không phục." Tần Phi Lãng nói xong, cũng liếc nhìn Thiên Lạc một cái, "Quân khu của các anh đang lấy tính mạng của chúng tôi ra làm trò đùa!"

"Đây là quyết định của Cố thiếu tướng, các anh chỉ có thể nghe theo, người nào không phục, ngay lập tức khai trừ quân tịch!" Bưu Sơn nói xong, đáy mắt cũng tăng thêm vài phần ý lạnh, "Đây là mệnh lệnh của Cố thiếu tướng, các anh ai dám không nghe theo."

Biết rằng Bưu Sơn là cánh tay đắc lực của Cố Kinh Thế, câu hỏi của Bưu Sơn, khiến cho những binh sĩ ở đó đều rơi vào im lặng, không ai nói gì cả.

Đối với Cố Kinh Thế, họ vô cùng sợ hãi!

Tần Phi Lãng còn muốn nói gì, Thiên Lạc cuối cùng mở lời, "Bưu Sơn, thôi đi vậy, những người này đều không biết họ sắp chết đến nơi rồi, con người tôi đây rộng lượng, không tính toán với những người sắp chết."

Nghe thấy lời của Thiên Lạc, những binh sĩ ở bên đó trong phút chốc nổi giận, "Này! Anh có ý gì!"