Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 147: Vũ khí sinh hóa (7)




“Tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm.” Nóng lòng muốn thử, Thiên Lạc hưng phấn đi theo Bưu Sơn đến kho vũ khí để lựa chọn.

“Kinh Thế, giao cho Thiên Lạc thật sự không có vấn đề sao?” Việc lần này rất quan trọng, cứ giao cho Thiên Lạc như thế, nói thật trong lòng Bạch Khiếu Vân cực kì bất an, “Không nói cái khác, những binh lính ở trấn Mậu Sơn đều là một đám cứng đầu, khẳng định không phục loại người lỗ mãng như Thiên Lạc.”

“Tôi tin tưởng cậu ấy.” Không giải thích dư thừa, sau khi Cố Kinh Thế nói xong một câu, trực tiếp liền đứng dậy đi ra ngoài.

Việc bên ngoài trực tiếp giao cho Thiên Lạc đi xử lí, Cố Kinh Thế cũng cần phải đi xử lí một số chuyện khác.

Nghĩ đến như thế, đáy mắt Cố Kinh Thế cũng nhiều hơn vài phần thâm ý.

………………

Bên này, Thiên Lạc đi vòng quanh kho vũ khí một vòng, cảm thấy mỹ mãn liền đi.

Bưu Sơn đi theo sau lưng Thiên Lạc, đau lòng đến hít một ngụm khí lạnh, “Thiên thiếu gia, cậu cũng quá độc ác đi?”

Sau khi Thiên Lạc vào kho vũ khí, liền không biết khách khí là gì, toàn bộ đều lấy những trang bị xa xỉ nhất.

“Tôi cũng sẽ không khách khí với anh.” Trong tay Thiên Lạc tùy tiện thưởng thức một chiếc chủy thủ, nụ cười nơi khóe miệng nhìn qua càng thêm vô lại: “Mặt khác, anh nên gọi tôi là Chỉ huy, lần này bỏ qua, nếu lần sau còn gọi sai thì tôi sẽ không khách khí với anh.”

Vừa nói vừa cười, trên khuôn mặt Thiên Lạc vẫn mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại ẩn chứa cảm giác áp bách mười phần, làm người ta hoàn toàn không dám xem thường cô.

Vốn Bưu Sơn đang ôm thái độ tùy ý lại cảm nhận được áp lực quanh người Thiên Lạc, nụ cười nơi khóe miệng phai nhạt một ít, không tiếp tục nói đùa với Thiên Lạc.

Cảm giác hung hãn có thể cảm nhận được rõ ràng, khí thế quanh người Thiên Lạc rất đáng sợ. 

Nghĩ đến lời Tần Sơn nói với mình, hình như Bưu Sơn có chút lý giải.

tuy thực lực của Thiên Lạc không bằng bọn họ, nhưng khí thế quanh người lại không đơn giản, làm Bưu Sơn cảm giác được vài phần quen thuộc.

Hơi thở này rất giống với hơi thở của Thiếu tướng.

Ẩn chứa cảm giác áp bách mạnh mẽ, làm người ta không dám sinh ra bất luận tâm tư phản kháng gì.

“Vâng, Chỉ huy, phi thuyền cũng đã chuẩn bị tốt.” Thái độ Bưu Sơn lập tức cung kính hơn không ít.

“Lập tức xuất phát đến trấn Mậu Sơn.” Cả người đều có vẻ cực kì bình tĩnh, Thiên Lạc đi cùng với Bưu Sơn lên phi thuyền đã được chuẩn bị tốt, đi về phía trấn Mậu Sơn.

Ước chừng một giờ sau.

Phi thuyền dần dần đến gần rồi một dãy núi rộng sớm, nắng sớm vừa lộ ra, ánh mặt trời chói mắt bắt đầu hiện ra ở đường chân trời, từng đợt ánh sáng dần dần phóng ra, chiếu vào phi thuyền pha lê.

Trên người được che kín chăn lông, Thiên Lạc nhắm hai mắt, hô hấp vững vàng.

Ngồi đối diện Thiên Lạc, Bưu Sơn nhìn xuống dãy núi phía dưới, “Đây là Mậu Sơn a.”

Giọng Bưu Sơn không lớn, Thiên Lạc lại lập tức mở mắt ra.

Trong đôi mắt sâu thẳm có sự tĩnh mịch, Thiên Lạc thản nhiên nói, “Đến nhanh như vậy sao?”

“Má ơi, không phải cậu ngủ rồi sao?” Bưu Sơn nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của Thiên Lạc, “Chỉ huy Thiên Lạc, cậu không ngủ sao?”

“Trước khi lên chiến trường còn muốn ngủ không phải tự tìm chết sao, tôi chỉ nghỉ ngơi một chút thôi.” Dáng vẻ của Thiên Lạc xác thật không giống như mới tỉnh ngủ, thản nhiên nói.

Lúc trước khi Thiên Lạc chấp hành nhiệm vụ đã từng hơn nửa tháng mà không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ một buổi tối không ngủ cũng không làm cô thấy mệt mỏi.