“Nếu Tướng quân thật sự không thích Thiên Lạc, tôi cũng không ngại rời khỏi nhiệm vụ lần này, tướng quân cảm thấy tôi chọn người không tốt, cũng có thể giao việc này cho những người khác đi xử lí.” Cố Kinh Thế bình tĩnh nói.
Không nghĩ tới Cố Kinh Thế lại ủng hộ Thiên Lạc, điều này đúng là vượt qua sức tưởng tượng của Bạch Khiếu Vân.
“Nếu cậu kiên trì như thế, vậy nghe cậu đi.” Việc lần này trừ bỏ Cố Kinh Thế, những người khác khẳng định đều không làm được, Bạch Khiếu Vân chỉ có thể nghe Cố Kinh Thế.
“Ngồi đi.” Thấy Bạch Khiếu Vân đồng ý, Cố Kinh Thế ra hiệu cho Thiên Lạc ngồi cạnh mình.
Mỉm cười ngồi xuống, Thiên Lạc không kiêu không ngạo nhìn Bạch Khiếu Vân.
Thật sự là nhìn không ra Thiên Lạc rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm Cố Kinh Thế che chở như thể.
Cũng không có biện pháp, Bạch Khiếu Vân chỉ có thể đi theo ngồi xuống, rồi mới mở miệng nói, “Việc lần này tương đối khó giải quyết, tuy trước mắt đã phong tỏa trấn Mậu Sơn, nhưng Mậu Sơn cực kì rộng lớn, muốn tìm được 68 người bị cảm nhiễm kia, giống như tìm kim dưới đáy biển.”
“Mặt khác, việc này không phải khó giải quyết nhất, khó giải quyết nhất chính là nguyên nhân mà vũ khí sinh hóa của chúng ta bị tiết lộ, đã có kết luận lần này bị lộ ra, rất có khả năng có người cố ý đánh cắp vũ khí sinh hóa nên mới bị lộ.” Bạch Khiếu Vân nói như thế, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc hơn mấy phần.
“Có phải đã điều tra được cái gì hay không?” Cố Kinh Thế ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu vũ khí sinh hóa đáng sợ như vậy bị tiết lộ ra ngoài, vậy phiền toái không phải bình thường.
Đến lúc đó khiến dư lận xôn xao không nói, chẳng may bên ngoài bị cảm nhiễm, như vậy muốn khống chế rất khó khăn.
Nghe đến đó, Thiên Lạc cũng nhíu mày, khó trách Cố Kinh Thế lại phản đối thí nghiệm nàt, xác thật là rất nguy hiểm.
“Trước mắt còn chưa biết rốt cuộc là ai, chúng tôi nghi ngờ người kia ở trong trấn Mậu Sơn.” Bạch Khiếu Vân nói như thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ kiên định, muốn từ trấn Mậu Sơn đi ra ngoài không phải chuyện dễ dàng!
“Xung quanh trấn Mậu Sơn có rất nhiều camera theo dõi, chúng tôi đã kiểm tra một lần, nơi đó hẻo lánh như vậy, ngày thường rất ít người qua lại, nếu thật sự có người đào tẩu khỏi đó, chúng tôi không có khả năng không phát hiện được.” Vẻ mặt Bạch Khiếu Vân kiên định, cực kì nghiêm túc nói.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Khiếu Vân, Thiên Lạc thoáng tự hỏi một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng nói, “Nếu nói như vậy, rất có khả năng có người ở bên trong động chân động tay.”
Thiên Lạc bỗng nhiên mở miệng, Cố Kinh Thế cùng Bạch Khiếu Vân đều đồng thời nhìn về phía Thiên Lạc.
Cả người đều cực kì bình tĩnh, Thiên Lạc tiếp tục nói, “Các người xem, viện nghiên cứu không phải là nơi ai cũng có thể tiến vào, hơn nữa nếu chạy đi thì rừng núi nơi đó rất nguy hiểm, những sản phẩm thí nghiệm đó cũng không ăn chay, người trộm đồ không có khả năng biết rõ nguy hiểm còn đi chịu chết, với hắn ta mà nói biện pháp tốt nhất chính là án binh bất động, tiếp tục ngụy trang, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.”
Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc cũng nhìn Bạch Khiếu Vân, “Bạch tướng quân, bây giờ còn có những ai ở lại trấn Mậu Sơn?”
Nghe Thiên Lạc phân tích xong, Bạch Khiếu Vân đối mặt với cặp mắt sắc bén của Thiên Lạc, gần như theo bản năng trả lời vấn đề, “A, còn có binh lính của chúng tôi đều còn ở trấn Mậu Sơn, những người đó là binh lính phụ trách bảo vệ viện nghiên cứu.”