Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 137: Chậm như thế, em đi đâu? - 2




“Em còn chưa có trả lời vấn đề của tôi, chậm như thế, em đi đâu vậy?”. Cố Kinh Thế không có ý tứ rời đi, thậm chí còn chắn ở trước mặt Thiên Lạc.

Kỳ thật, Cố Kinh Thế biết, rốt cuộc đêm nay Thiên Lạc muốn đi làm gì.

Cố Kinh Thế cũng biết, lúc trước cái thứ nhất là người tìm được vạn sự thông, chính là Thiên Lạc.

Vạn sự thông bình thường tuyên bố nhiệm vụ, đều hoàn thành không tốt lắm, Cố Kinh Thế vẫn luôn phái người, ngầm bảo hộ Thiên Lạc, không cho sinh mệnh Thiên Lạc chịu chút uy hiếp nào.

Chẳng qua, Thiên Lạc cũng không biết.

“Tôi đi ra ngoài làm cái gì, có liên quan gì đến ngài, Cố thiếu tướng, đây là tự do, ngài không có quyền can thiệp.” Thiên Lạc nói, muốn đẩy Cố Kinh Thế ra, lại mới giơ tay, liền đau đến nhíu nhíu mày.

Vừa rồi vì bảo hộ Tiêu Vi Vi, hoàn thành nhiệm vụ, mu bàn tay Thiên Lạc nện ở trên đá, hiện tại đã xanh tím một mảnh, rách da.

Vốn nghĩ để về tới ký túc xá rồi xử lý, chính là Thiên Lạc không nghĩ tới, vừa về lại nhìn thấy Cố Kinh Thế ở đây, làm hại Thiên Lạc không có thời gian xử lý miệng vết thương.

“Sao khiến cho nó thành thế này.” Cố Kinh Thế nhìn miệng vết thương trên tay Thiên Lạc, hàng lông mày đẹp lập tức nhăn chặt.

“Thời điểm đi ra ngoài kiếm tiền, không cẩn thận bị thương.” Không thể nói mình bởi vì hoàn thành nhiệm vụ của vạn sự thông mới bị thương, Thiên Lạc cũng không nghĩ tới đã bị bại lộ.

Nghe Thiên Lạc nói xong, Cố Kinh Thế nhìn chằm chằm cô. 

Có thể cảm nhận được hơi thở quanh thân Cố Kinh Thế đều lạnh ba phần, Thiên Lạc cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt Cố Kinh Thế sinh ra đau lòng vì cô.

“Lại đây.” Lôi kéo Thiên Lạc đến một bên trên sô pha ngồi xuống, Cố Kinh Thế tùy tiện xoăn quần dài lên, rồi mới qua lấy hòm thuốc đặt ở phòng khách.

Ngoan ngoãn ngồi, Thiên Lạc nhìn động tác mau lẹ của Cố Kinh Thế, rất nhanh liền giúp cô xử lý một chút miệng vết thương dính bùn đất.

Động tác cẩn thận như là đối đãi với tác phẩm nghệ thuật, Cố Kinh Thế ôn nhu cúi đầu, bộ dáng cẩn thận, làm Thiên Lạc như là bị hấp dẫn, nhìn anh.

“Tôi giúp em khử trùng, khả năng sẽ có chút đau.” Cố Kinh Thế lấy nước sát trùng ra, một bên giúp Thiên Lạc tiêu độc, một bên nhẹ nhàng giúp Thiên Lạc thổi hơi lên miệng vết thương, giảm bớt đau đớn cho Thiên Lạc.

Nhiệt độ cơ thể của Cố Kinh Thế rất nóng, khớp xương bàn tay rất to bâng cánh tay Thiên Lạc lên, làn da và làn da tiếp xúc, làm Thiên Lạc có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cố Kinh Thế.

Nhiệt độ cơ thể truyền theo cánh tay, làm trên mặt Thiên Lạc phiếm hồng.

Cố Kinh Thế trước sau đều như thế, mày nhăn từ đầu đến cuối, bộ dáng đau lòng.

Bốn phía lưu chuyển ái muội, gần như muốn cho Thiên Lạc hiểu lầm.

Băng bó miệng vết thương của Thiên Lạc xong, động tác của Cố Kinh Thế rất nhẹ, trước sau đều không làm Thiên Lạc bị đau.

Tay Thiên Lạc, trắng nõn mang theo mềm mại, đầu ngón tay mượt mà lộ ra phấn hồng, xứng với băng vải màu trắng, nhìn như thế nào đều mang theo một chút yếu ớt.

Mày nhăn từ đầu đến cuối, Cố Kinh Thế nghĩ đến Thiên Lạc sau này còn vì kiếm tiền mà ra ngoài, càng có khả năng còn sẽ bị thương, trong lòng liền vô cùng bất an.

Cho dù mình bị thương còn không quan tâm, nên Cố Kinh Thế chưa từng bởi vì người khác bị thương mà cảm thấy bất an.

Thiên Lạc là đầu tiên, cũng là người duy nhất có thể tác động đến cảm xúc của anh.

“Lần sau không cần đi ra ngoài tìm những việc đó để kiếm tiền, em là trợ lý tư nhân của tôi, tôi sẽ trả tiền lương cho em.” Cố Kinh Thế nói như thế, cũng lấy ra một tấm card màu đen, nhét vào trong tay Thiên Lạc.

Trực tiếp thông qua vân tay hoàn thành nghiệm chứng chứng thực chủ nhân tấm card, Cố Kinh Thế lôi kéo tay Thiên Lạc, đem vân tay Thiên Lạc cũng xét ở tấm card, như vậy sau này Thiên Lạc muốn sử dụng tấm card này, thì có thể dùng vân tay nghiệm chứng.