Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 136: Chậm như thế, em chạy đi đâu? - 1




Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc nổi lên một chút nghi hoặc.

Nhưng mà, còn không đợi Thiên Lạc nghĩ lại, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, người trong phòng tắm kia, liền mở cửa đi ra.

Nửa người trên rắn chắc, cơ bắp no đủ nhưng không quá khoa trương, trước mắt là mái tóc ẩm ướt của Cố Kinh Thế, từng giọt từng giọt nước theo tóc nhỏ giọt xuống dưới, chảy qua hầu kết, rồi đi qua xương quai xanh tinh xảo cùng vòm ngực màu đồng, làm ánh mắt Thiên Lạc cũng không khỏi nhìn theo giọt nước kia, đảo qua toàn thân của Cố Kinh Thế.

Thật tình là yêu nghiệt lại vô cùng lạnh nhạt mang theo một chút áp lực, Cố Kinh Thế vô cùng mê người, từ ngũ quan tuấn lãng đến dáng người hoàn mỹ, hoàn toàn tìm không ra bất cứ điều gì không ổn, mỗi một đường cong trên người, đều là gãi đúng vào chỗ ngứa.

Cầm chiếc khăn lông trắng tinh trên tay lau hơi nước trên đầu, toàn thân Cố Kinh Thế, chỉ mặc một cái quần đùi màu đen, thứ đang ngủ say giữa hai chân nổi lên, Thiên Lạc nhìn thấy liền khiếp vía vô cùng.

Thật đặc biệt…… Lớn!

“Em đã trở lại.” Cố Kinh Thế không e dè nhìn Thiên Lạc bên này, hình như không biết mình giờ phút này nhìn qua có bao nhiêu sao mê người: “Chậm như thế, em chạy đi đâu?”.

Hormone quanh thân Cố Kinh Thế gần như bạo tẩu cùng nhau thổi quét đến, Cố Kinh Thế bên này đi tới phía trước một bước, Thiên Lạc sợ tới mức liền lui về phía sau một chút: “Ngài... ngài... ngài..., ngài tại sao ở chỗ này?!”. Sao lại còn không mặc quần áo!?

“Tôi tới tìm em.” Bước chân của Cố Kinh Thế rất dài, vài bước liền đi tới trước mặt Thiên Lạc.

Thật là không dám nhìn, Thiên Lạc không được tự nhiên chuyển tầm mắt, không muốn bị yêu nghiệt trước mắt mê hoặc: “Ngài mặc quần áo vào trước!”

Tuy sống một đời lại một đời, Thiên Lạc gặp rất ít đàn ông khỏa thân, huống chi, Cố Kinh Thế lại là một người yêu nghiệt như vậy, thật tình làm Thiên Lạc cảm giác được áp lực rất lớn. 

“Không phải tôi đã mặc rồi sao.” Cố Kinh Thế nói như thế, rồi cúi đầu, nhìn Thiên Lạc, duỗi tay nắm cằm của Thiên Lạc, để mặt Thiên Lạc và anh đối diện nhau.

Mùi hương lưu lại sau khi tắm, bay vào trong lỗ mũi Thiên Lạc, những giọt nước trên tóc Cố Kinh Thế nhỏ giọt xuống dưới, bắn tung tóe lên mặt Thiên Lạc, làm đáy lòng Thiên Lạc gợn sóng lăn tăn.

“Tự em nhìn đi, tôi đã mặc quần áo.” Cố Kinh Thế rất có hứng thú nhìn Thiên Lạc: “Đều là đàn ông, em khẩn trương như thế làm cái gì?”

“Đều là đàn ông, ngài kêu tôi xem thân thể của ngài làm cái gì?”. Thiên Lạc nói như thế, lập tức tránh thoát khỏi tay Cố Kinh Thế, rồi mới vòng qua tên yêu nghiệt này, nhanh chóng đem quần áo được đặt ở trên giường của Cố Kinh Thế, đều ném cho Cố Kinh Thế: “Mặc vào mặc vào, tôi không có hứng thú xem thân thể của ngài.”

Trên thực tế là không dám xem, mặc dù định lực của Thiên Lạc rất tốt, cũng không thể không thừa nhận, Cố Kinh Thế như hiện tại, rất mê người.

Suy nghĩ cho trái tim cô, vẫn nên để Cố Kinh Thế mặc quần áo vào.

“Không cần, tôi không lạnh.” Cố Kinh Thế nói, ngồi xuống ở mép giường, tầm mắt vẫn luôn quan sát Thiên Lạc, hình như là muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của Thiên Lạc.

Quả thực cô bị Cố Kinh Thế làm cho tức chết, nhưng Thiên Lạc lại không thể biểu hiện quá kích động vào ngay lúc này.

Cố Kinh Thế chính là con hồ ly, nếu biểu hiện ra bất luận cái gì không được tự nhiên, người đàn ông này khẳng định sẽ có điều hoài nghi.

Nghĩ tới điều này, Thiên Lạc hít vào một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Cố Kinh Thế: “Cố thiếu tướng, nếu ngài tắm rửa xong, có thể rời đi rồi, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”