Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 110: Chói lóa đến mù mắt các người (17)




Điều khiển chiến giáp, tốc độ vốn dĩ đã nhanh, mỗi một giây, đều là sự chênh lệch.

"Như vậy đã tốt hơn đám ốc sên này rồi." Thiên Lạc nói xong lời này, người của học viện Đế Sư cũng liên tiếp đi đến đích.

Trên gương mặt đều có chút không chịu nổi, ngay cả Diệp Tử Khải đều đã dùng hết 47 giây, sự chênh lệch trong đó, vừa nhìn đã hiểu, càng không cần phải nói, sau lưng anh ta còn có những người chậm chạp hơn.

"Người của học viện Hoan Vũ, các anh đừng quá đắc ý!" Diệp Tử Khải cũng không ngờ đến, tốc độ của ba người trong học viện Hoan Vũ lại nghịch thiên như thế, tuy mạnh miệng, nhưng trong lòng vô cùng hồi hộp.

Tốc độ này, ba người này thật sự chỉ là người mới bắt đầu thôi sao!?

Những binh sĩ bình thường điều khiển tuyến giáp nhiều năm, cũng chưa chắc có tốc độ này của họ, nhanh hơn 1 giây, sức mạnh tinh thần kém nhau không chỉ là nửa sao!

"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ chờ đến lúc giành chiến thắng cuộc thi vượt chướng ngại, mới đến đắc ý trước mặt các anh." Bên này, khoé môi của Thiên Lạc lập tức cong lên một nụ cười mang chút châm biếm, giọng điệu cương quyết.

"Các anh đừng quá đắc ý, cuộc thi vượt chướng ngại, không chỉ so thực lực với nhau, tuyệt đối chúng tôi sẽ không thua!" Diệp Tử Khải vô cùng không phục, lạnh lùng nói ra câu này từ trong kẽ răng.

"Nếu các anh đã là người của học viện Đế Sư, có niềm tin như thế, vậy thì hay là đánh cược với chúng tôi." Bên này, đáy mắt của Bắc Cẩm tràn đầy hàn quang lãnh khốc, lạnh lùng nói.

"Cược thế nào?" Trong lòng của Diệp Tử Khải có chút hồi hộp, hỏi. 

"Rất đơn giản, trong tình huống tuân theo quy cũ, bốn người các anh một tổ, ba người chúng tôi một tổ, chỉ cần bất kỳ người nào trong tổ đến đích trước, thì học viện đó sẽ thắng, kẻ thua cuộc, phải cúi lạy người thắng, gọi ông nội, thế nào, có dám không?"

"Các anh, các anh thật quá đáng!" Diệp Tử Khải chưa nói gì, học sinh tốc độ chậm nhất của học viện Đế Sư đã ngay lập tức quát lên.

"Đúng thế, Bắc Cẩm, gọi ông nội gì chứ, thật khó nghe." Thiên Lạc cũng chỉ nói như thế, giọng điệu ngầm mang theo một chút trầm bổng, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không hề nể mặt, "Gọi ông nội thì thôi đi, tôi cũng không muốn nhận đám phế vật các anh làm cháu, thôi thì tình nguyện để người thắng đánh người thua ba cái, hoặc là cúi đầu lạy ba cái, cứ tùy tiện lựa chọn, đều được cả."

Bắc Cẩm nghĩ ngợi, dường như cảm thấy như thế kích thích hơn, ngay lập tức đồng ý.

Hoàng Ngự Thịnh thì cả buổi không có ý kiến gì.

"Được!" Diệp Tử Khải không thể thua thiệt trong tình huống này, chỉ có thể nhận lời.

Mà ba người khác của học viện Đế Sư cũng đã đồng ý.

Bốn người bọn họ, về nhân số đã chiếm ưu thế, vả lại, cho dù thua rồi, cùng lắm là bị đánh ba cái, còn chuyện cúi lạy mất mặt như thế, họ sẽ không làm.

"Được rồi, nếu đã chuẩn bị xong, thì bắt đầu thôi." Sau khi Lý Phong nói xong lời này, từng chướng ngại một đã bắt đầu xuất hiện trên đường đua lúc nãy.

Có cái cần phải leo trèo, có cái cần phải bò để đi về phía trước, có cái cần vác nặng, có cái là thử nghiệm áp lực, hệ thống ở trước mắt này, đều chuẩn bị cho cuộc thi vượt chướng ngại.

Đối với người mới, đương nhiên là không thể làm thật quá rồi.

"Chuẩn bị, bắt đầu!" Theo tiếng phát động của Lý Phong, mọi người đều lao ra trong thoáng chốc.

Tốc độ của Thiên Lạc nhanh nhất, trong chiến giáp cũ kỹ này dường như chứa đựng một nguồn năng lượng vô hạn có tốc độ đáng sợ, rất nhanh đã đến trước chướng ngại cần phải leo trèo.

Nhanh chóng đổi mô hình tự động, chuyển thành thủ công, Thiên Lạc dõi mắt nhìn bàn phím thao tác trông như cần điều khiển xuất hiện trước mặt.