Có gì tốt mà hỏi, giữa học viện Đế Sư và học viện Huyễn Vũ luôn bất hòa, nếu Thiên Lạc thật sự bắt nạt người ta, thì Quý Phong cũng giúp đỡ Thiên Lạc chứ không phải đám người Đế Sư.
Hướng về Thiên Lạc, cũng là về phe học viện nhà mình, cũng không thể vì chí khí mà diệt uy phong nhà mình.
Quý Phong nhìn về phía đám người Đế Sư, “Nếu điều Thiên Lạc nói là sự thật, tôi cũng không hỏi nhiều nữa.”
Hỏi cũng không hỏi, trực tiếp quyết định, hiển nhiên Quý Phong thiên vị Thiên Lạc.
Gật đầu như giã tỏi, đám người học viện Đế Sư cũng không dám tiếp tục nhảy lên.
Nương theo cơ hội này, Quý Phong cũng không lưu tình chút nào, “Ừ, mọi người ở học viện Đế Sư cũng chú ý chút, đừng nghĩ muốn làm gì thì làm!”
Thật là có khổ lại không dám nói, đám người học viện Đế Sư chỉ có thể im lặng.
“Được rồi. Đưa người đi thôi.” Quý Phong nói với đám người học viện Đế Sư.
Nhìn đám học sinh học viện Đế Sư ủ rũ cụp đuôi đi rồi, Thiên Lạc thấy Quý Phong nhìn về phía mình, biết rõ cố cười nói, “Huấn luyện viên còn việc gì sao?”
“Cậu cũng vậy, chú ý một chút.” Quý Phong cúi đầu nhìn Thiên Lạc, cảnh cáo nói.
“Huấn luyện viên yên tâm, chỉ cần bọn họ không tới trêu chọc tôi, tôi cũng khẳng định ngoan ngoãn không cho huấn luyện viên thêm phiền toái.” Thiên Lạc tươi cười ôn hòa.
Trả lời cũng giống như không nói gì, làm Quý Phong tức giận cũng không phải, không tức giận cũng không phải.
Ý của Thiên Lạc đã quá rõ ràng, cô không chủ động gây chuyện, nhưng nếu người đã tìm đến cửa thì cô cũng không làm kẻ hèn nhát.
Thật là một học sinh khiến người khác đau đầu!
“Lười quan tâm đến cậu, chỉ cần cậu không bị khai trừ là được rồi, tùy cậu náo loạn!” Quý Phong cũng biết Thiên Lạc không phải Thiên Lạc trước kia, cũng không muốn Thiên Lạc mất cơ hội huấn luyện lần này.
Thật ra Quý Phong cũng biết là Phạm Thiên Cường trêu chọc Thiên Lạc trước mới bị đánh, chẳng qua, Quý Phong là huấn luyện viên của Thiên Lạc, nhất định sẽ không giúp đỡ những người khác đến bắt nạt học sinh trường mình.
Thiên Lạc không phải hoàn khố tiểu tử trước kia, không phải loại người thích đi gây sự với người khác.
“Cám ơn huấn luyện viên, tôi sẽ nhớ kỹ lời huấn luyện viên nói.” Thiên Lạc cũng nhìn ra Quý Phong đang giúp đỡ cô, lập tức mỉm cười nói với Quý Phong.
Mặc kệ thật giả, nhìn dáng vẻ của Thiên Lạc, Quý Phong cũng vừa lòng không ít, “Lát nữa biểu hiện cho tốt, nếu có chiến giáp thích hợp với cậu, nhớ là nắm chắc cơ hội.”
“Được.” Nhìn Quý Phong rời đi, Thiên Lạc nhanh chings nhìn thấy học sinh ban A đứng bên cạnh mình.
Đám học sinh ban A đối mặt với ánh mắt của Thiên Lạc cũng chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi, rồi mới trực tiếp rời đi.
Nhìn thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú dẫn đầu ban A, Thiên Lạc cảm giác thiếu niên này khác những người khác, không phải nhân vật bình thường.
Rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đáng yêu, nhưng thái độ những người có vẻ ngoài hung thần ác sát của ban A lại cực kỳ cung kính với người này.
“Người kia là ai?” Thiên Lạc mang theo vài phần tò mò hỏi.
“Lão đại ban A, tên là Hoàng Ngự Thịnh.” Bắc Cẩm nói như thế, đáy mắt cũng xuất hiện một chút cảnh giác hiếm thấy, “Tên Hoàng Ngự Thịnh nhìn qua có chút yếu đối, thực lực thực tế mạnh nhất toàn bộ năm hai.”
Không nghĩ tới Hoàng Ngự Thịnh dáng vẻ như còn gà nhỏ, còn rất lợi hại.
“Cậu cũng đánh không lại sao?” Hiểu rõ thực lực của Bắc Cẩm, Thiên Lạc hỏi thẳng.