Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 57




Bạch Tú Tú nghe thế, nhìn thoáng qua cái sọt để cạnh cổng chính, chỉ chỉ hỏi: “Cái này hả?”

“Đúng đúng đúng, mang lại đây giúp tôi, tôi dùng để trộn xi măng.”

Trong lúc Vương Thanh Kỳ nói chuyện, anh ta đang ngồi ở trên ghế uống nước nói chuyện với ba người anh khác.

Bọn họ làm việc nửa ngày trời, phải nghỉ ngơi một chút mới được. Hôm nay chị hai ở nhà nấu nước gừng cho bọn họ.

Vẫn là chị hai chăm chỉ hơn, chị cả? Cô có thể làm bọn họ c.h.ế.t đói.

“Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, hai đứa đi vào phòng trước đi.” Bạch Tú Tú buông con xuống, chờ hai đứa nhỏ đi vào phòng rồi, cô mới xách theo sọt đựng đất đi về phía mấy người đang xây gạch.

Cô hất toàn bộ đất lên người bốn anh em Vương Thanh Kỳ một cách vô cùng dứt khoát và chính xác.

Vương Thanh Kỳ lập tức nhảy cẫng lên: “Chị cả, chị làm cái gì thế?”

“Chị cả, chị ngứa mắt chúng tôi thì cứ nói thẳng, chị làm cái gì thế?” Vương lão nhị cũng tức điên.

Bạch Tú Tú khó hiểu: “Không phải chú nói muốn trộn xi măng sao? Tôi không đổ lên người mấy chú thì mấy chú trộn xi măng kiểu gì?”

Vương Thanh Kỳ nghe Bạch Tú Tú nói một cách đương nhiên như thế cũng sửng sốt: “Ai nói phải đổ lên người chứ? Chị bị bệnh rồi đúng không?”

“Ha! Cả thôn này đều biết tôi bị bệnh, không lẽ chú lại không biết sao? Nếu chú không trét xi măng lên người thì gọi tôi làm cái gì? Xi măng ở đằng kia, chú không biết tự đi khiêng sao? Chú không có tay à? Hay là đã bị mẹ c.h.ặ.t t.a.y mang đi hầm rồi?”

Bạch Tú Tú cười lạnh với anh ta, bắt đầu trào phúng.

Thật sự là vì nhìn thấy bọn họ ở trong nhà uống nước, mà Vương Thanh Hòa phải lên núi là cô lại cảm thấy khó chịu!

“Chị! Chị không muốn làm thì cứ từ chối là được rồi, cần gì phải làm thế với chúng tôi chứ? Chúng ta là người một nhà đó.” Vương Thanh Kỳ liên tục phủi bụi đất dính trên người xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

Kiều Kiều nói không sai, chị cả đúng là một con quỷ đoản mệnh ác độc!

“Chú cũng biết chúng ta là người một nhà à? Tôi làm việc là sẽ bị bệnh, bệnh có khả năng sẽ chết. Sao nào, chú thì ngồi đó uống trà, lại bắt tôi khiêng đất cho chú? Chú muốn tôi c.h.ế.t đúng không?” Bạch Tú Tú nhìn chằm chằm anh ta, chân thành hỏi.

Vương Thanh Kỳ bị cô hỏi đến mức mặt đỏ ngầu.

Anh ta, anh ta chỉ là ngứa mắt khi thấy chị cả rảnh rỗi mà vợ anh ta phải lên núi mà thôi.

“Mấy người đừng có nhìn tôi, muốn trách thì trách chú năm đó, ai bảo chú năm muốn tôi c.h.ế.t làm chi. À đúng rồi, lát nữa tôi sẽ không đi ra ngoài ăn cơm trưa, tôi khiêng sọt đất này rất mệt, bảo thím hai bưng đồ ăn vào phòng cho tôi, nếu không tôi sẽ đến hiệp hội phụ nữ tố cáo, nói mấy người ăn h.i.ế.p phụ nữ.”

Bạch Tú Tú nói xong, lập tức quay đầu đi về phòng.

Dù sao cả gia đình này cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với cô, cô phải tranh thủ lúc chưa ra ở riêng, tra tấn bọn họ một trận cho đã đời mới được.

Vương Thanh Kỳ không dám tin tưởng, sao người này lại không chịu nói lý gì hết vậy?

“Thằng năm à, ngày mai con mang theo ít đồ, đi vào trong thành tìm cậu của con… Sao mặt mày mấy đứa lại lấm lem như thế? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch đất nữa?” Vương Thủ Thành từ trong phòng đi ra, còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy dáng vẻ mặt xám mày tro của bốn đứa con, sợ ngây người.

“Làm gì có, bọn con bị chị cả hất đất lên người đó.” Vương Thanh Kỳ liên tục phủi bụi đất xuống.

“Cha, cha không thể quản chị cả à? Chị ta quá đáng thật đó.”

Vương Thanh Phú cũng cực kỳ bực bội.

Vương Thủ Thành nhìn mấy đứa con trai, ánh mắt cũng rất lạnh.

Ông ta nhìn về phía cửa sổ phòng phía tây, hừ lạnh: “Cuộc sống sau này còn dài, mấy đứa cứ làm việc trước đi.”

Bạch Tú Tú vừa quay về phòng, lập tức nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi xếp hàng chờ ăn kẹo.

“Mẹ ơi!” Nguyệt Nguyệt mở to mắt nhìn cô.

Bạch Tú Tú không nhịn được lại cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một viên kẹo.

Hay là sau này cô giao cho Vương Thanh Hòa quản lý kẹo đi! Cô thật sự chịu không nổi hai đứa nhỏ nhõng nhẽo.

“Hai đứa con ở trên giường đất tự chơi với nhau nha, mẹ nghỉ ngơi một chút.” Bạch Tú Tú nói xong, kéo màn trên giường đất lên, để hai đứa nhỏ không nhìn thấy cô đang làm cái gì.

Sau đó cô mở không gian trong vòng tay ra.

Màn hình nước xuất hiện.

Lúc này trên màn hình nước đang viết: Hoàng kỳ đang phát triển, nhân sâm đã trưởng thành thành nhân sâm một năm tuổi (nhân sâm là dược liệu cao cấp, có thể thu hoạch từng gốc cây một.)

Đằng sau còn có hai cái lựa chọn thu hoạch hoặc không, một cái là thu hoạch từng cây, cái còn lại là thu hoạch toàn bộ.

Bạch Tú Tú nghĩ đến chuyện không gian sẽ rút ra linh khí và không gian thăng cấp, cảm thấy cô có thể thử một lần xem sao, xem thử xem một cây nhân sâm có thể làm không gian rút ra được bao nhiêu linh khí, có thể thăng cấp hay không. Nếu không gian thăng cấp, có phải sẽ có nhiều thay đổi hơn không.

Vì thế cô bấm vào nút thu hoạch một cây.

Bạch Tú Tú ấn nút xong, màn hình nước nhanh chóng xuất hiện thay đổi.

Bên trên biểu hiện: Nhân sâm (một năm tuổi) thu hoạch thành công một cây, đã tự động rút ra 1% linh khí, còn cần 19000 linh khí để thăng cấp đến cấp bậc tiếp theo.

Nhiều vậy sao?

Bạch Tú Tú nhìn cây nhân sâm đã xuất hiện ở trước mặt mình, gốc cây nhân sâm này có thể cống hiến cho không gian một nghìn điểm linh khí sao?

Bạch Tú Tú không chút do dự, tiếp tục nhấn vào nút thu hoạch một cây mười chín lần.

Lúc bấm xuống lần thứ mười chín, màn hình nước ở trước mặt đã phát sinh thay đổi, ở hàng trên cùng bên phải có một hàng chữ viết: Không gian cấp hai (cấp cao nhất là cấp mười).

Đằng sau màn hình nước không có thay đổi gì, nhưng mà phía dưới cái tráp chuyên dùng để đựng hạt giống phía trước màn hình nước lại xuất hiện một thứ giống như một cái tủ nhỏ.

Bên cạnh viết: Phòng trữ vật (Không thể chứa đựng vật sống, rộng chừng ba mươi mét vuông).

Bạch Tú Tú thử mở ra, thật sự có thể mở ra được.

Bên trong tối om, Bạch Tú Tú thử quăng cây nhân sâm mới thu hoạch vào trong.

Sau đó đóng cửa lại, đóng luôn không gian, chờ một lúc rồi mở ra lần nữa, xác nhận đồ cất ở bên trong vẫn còn.

Thử xong, Bạch Tú Tú lộ ra chút vui vẻ, thứ này thật sự rất có ích.

Mà trên màn hình nước cũng đã viết quy tắc của không gian: Quyền hạn cấp hai của không gian đã mở ra, cần năm vạn linh khí để mở ra cấp ba của không gian.

Số lượng dược liệu gieo trồng trong không gian một lần không thể vượt quá một nghìn cây (Hiện tại trong không gian có 367 cây hoàng kỳ, 56 cây nhân sâm), dược liệu càng quý giá, thời gian sinh trưởng càng chậm.

Quyền hạn cấp hai có thể sử dụng quầy trữ vật không gian.

Quyền hạn cấp hai, tốc độ trưởng thành của dược liệu tăng lên với biên độ nhỏ.

Bạch Tú Tú xem xong rồi, lại thử thu hoạch thêm một gốc cây nhân sâm.

Trên màn hình nước cũng xuất hiện: “Đã thu hoạch một cây nhân sân, tự động rút ra linh khí dùng cho việc thăng cấp không gian, cần 49999 điểm linh khí để mở ra quyền hạn không gian cấp ba.

Nhân sâm một năm tuổi không cung cấp được quá nhiều linh khí cho không gian này!

Thu hoạch tiếp thì cũng không có lời, một đống nhân sâm một năm tuổi thế này cũng bán không được giá, lại còn khó bán nữa.

Bạch Tú Tú dừng tay lại.

Cô kéo cái rương đặt bên giường hai đứa nhỏ về phía mình.

Cô lấy mấy vật phẩm quý giá và tiền riêng đều bỏ vào trong quầy trữ vật nhỏ trong không gian cất đi.

Trong rương chỉ còn lại một ít kẹo sẽ ăn mỗi ngày và một ít đồ ăn vặt của cô, sau đó cô mới trả cái rương về lại chỗ cũ.

Lúc này hai đứa nhỏ đều đã ngủ rồi, con nít ngủ rất nhiều, lúc trước còn cùng cô đi dạo quanh núi một vòng, lúc quay về cũng đã rất mệt mỏi rồi.

Bạch Tú Tú điều chỉnh vị trí nằm của hai đứa nhỏ, đắp chăn cẩn thận, lại rót một ly nước đường cho mình, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về tình hình hiện tại của cô và Vương Thanh Hòa.

Trong lòng cũng bắt đầu có tính toán.

“Chị cả, ăn cơm. Mau mở cửa ra…” Bên ngoài, Lưu Tiểu Nga gõ cửa rầm rầm, mất kiên nhẫn kêu cô.

Bạch Tú Tú kéo kỹ rèm, xuống giường đất đi mở cửa.

Lưu Tiểu Nga bưng hai cái chén, một cái chén đựng nửa chén canh cải trắng nước trong, một chén khác đựng ba cái bánh bột ngô rau dại.

Nhìn thấy Bạch Tú Tú, Lưu Tiểu Nga lập tức bực bội: “Chị cả, tốt xấu gì chị cũng là gả đến nhà này làm dâu, đến bây giờ đã được mấy năm rồi? Sao chị vẫn cứ ham ăn biếng làm như thế mãi vậy? Dạo gần đây chị càng lúc càng quá đáng, bây giờ đến cả chuyện ăn cơm cũng phải để tôi bưng đến tận miệng cho chị. Tôi không có ý gì, nhưng mà chị không sợ bị quả báo sao?”

Lưu Tiểu Nga nói xong, lại nhìn thấy hai đứa nhỏ của Bạch Tú Tú.

Loại người ham ăn biếng làm lại chanh chua như cô còn có con trai, tại sao cô ta lại không có chứ?