Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 470




Ở trong nhà máy của bọn họ, năng lực làm việc của Hạ Thiên cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng không phải là không có ai tốt hơn anh ta. Sau này anh ta cứ yên tâm mà cống hiến cho vị trí này cả đời đi thôi.

Bí thư Phương lén lút rời đi, chuẩn bị đi báo cáo với xưởng trưởng.

Xảy ra chuyện lớn như thế, Hạ Thiên cũng không rảnh lo đến chuyện đi làm hay là danh tiếng. Anh ta vội vàng viết giấy xin nghỉ phép, lập tức chạy ra khỏi nhà máy.

Không được, anh ta phải đi tìm ông nội nghĩ cách mới được!

Anh ta không thể bình thường không tỏa sáng cả đời như thế được.

Hạ Thiên đạp xe đạp chạy như bay về phía nhà họ hạ, lúc chạy đến nhà họ hạ thì Hạ Toàn đang nghe phát thanh.

Lúc thấy anh ta chạy đến, ông ta cũng rất kinh ngạc: “Tiểu Thiên? Sao cháu lại đến đây? Không phải hiện tại đang là giờ làm việc sao?”

Hạ Thiên sốt ruột muốn bật khóc: “Ông nội, có người muốn hại cháu.”

“Cái gì? Ai? Có phải thằng ranh Vương Thanh Hòa kia không? Ông biết ngay nó chẳng phải thứ tốt lành gì mà, nó hại cha cháu vào tù, bây giờ đến cháu cũng muốn hại sao.” Hạ Toàn giận sôi máu.

Hạ Thiên phủ nhận: “Không phải anh ta, ông nội, xưởng trưởng nhà máy con và Thẩm Tâm Tâm đều đã biết chuyện nhà chúng ta rồi. Cái tên Vương Thanh Hòa kia làm gì có bản lĩnh có thể tìm đến nhà máy của con chứ? Con nghi là bác gái, bác gái là đáng nghi nhất.”

“Không có gì, không phải con đã cắt đứt quan hệ với cha của con rồi sao? Bọn họ còn có thể vì chuyện này mà khinh thường cháu à?” Hạ Toàn trấn an cháu nội.

“Chính là vì chuyện này đó! Cả gia đình Thẩm Tâm Tâm đều điên hết rồi, bọn họ lại cảm thấy cháu làm thế là quá m.á.u lạnh, nếu cháu không phải vì con nhỏ đê tiện kia thì cháu cần gì phải cắt đứt quan hệ với cha cháu chứ? Hiện tại cô ta lại còn chê ngược lại cháu. Chuyện của hai đứa cháu coi như tiêu rồi. Ông nội, cháu không cam lòng. Tại sao lại như thế chứ? Sao bọn họ lại có thể hại cháu như thế chứ?”

Hạ Thiên ấm ức la to.

Hạ Toàn cũng không còn cách nào khác: “Chuyện này cháu cũng không có chứng cứ gì, cháu có đi tìm bác cả thì cũng không có tác dụng. Hiện tại cháu nên suy nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn chuyện này đi. Đám người nhà họ Vương kia quá ngu xuẩn, không chỉ là Vương Thanh Hòa sống sót mà còn hại luôn cả chính mình. Tiểu Thiên, cha của cháu đã vào tù rồi. Tiếng nói của ông nội ở trước mặt bác cả cũng không còn trọng lượng như trước kia nữa. Cháu khó khăn lắm mới được bác cả tha thứ, cháu vẫn cứ làm đến nơi đến chốn trước đi. Chuyện tương lai chúng ta cứ chờ sau này rồi lại tính.”

Hạ Toàn khuyên nhủ cháu nội, chủ yếu là ông ta cũng không còn cách nào khác.

“Vậy chẳng phải đời này cháu chỉ có thể như thế này mãi thôi sao? Cha cháu... cha cháu vất vả cả đời chỉ là hi vọng cháu có thể trở nên nổi bật thôi đó ông nội, nếu cháu trở nên tầm thường, vậy tâm huyết cả đời của cha cháu đều sẽ đổ sông đổ biến hết. Ông nội nhẫn tâm sao!”

Hạ Thiên khóc lóc hỏi ông ta.

Hạ Toàn đương nhiên là không đành lòng rồi, cả đời này thứ con trai út để ý nhất chính là tương lai và sự nghiệp của Hạ Thiên.

“Vậy Tiểu Thiên, cháu muốn làm thế nào bây giờ? Ông nội đã hết cách thật rồi, nhưng mà ông nội sẽ nghe theo lời cháu.” Hạ Toàn hỏi ngược lại Hạ Thiên.

Hạ Thiên nghe thế cũng im lặng.

Hiện tại xử lý Vương Thanh Hòa đã không có tác dụng gì nữa, nếu ở thời khắc quan trọng này mà Vương Thanh Hòa lại xảy ra vấn đề gì, bác cả chắc chắn sẽ nghi ngờ anh ta.

Anh ta và Vương Thanh Hòa xung đột lợi ích với nhau.

Với lại... Nếu như phạm tội, vậy chẳng phải anh ta cũng phải vào tù giống cha sao?

Cha già rồi, ngồi tù thì cũng thôi, nhưng anh ta còn trẻ, anh ta không thể như thế được.

Thấy Hạ Thiên không có động tĩnh gì, Hạ Toàn đã lập tức tiếp tục khuyên nhủ anh ta: “Cháu xem đi? Hiện tại chúng ta cũng không có cách nào khác, cháu vẫn cứ ngoan ngoãn một chút đi. Tranh thủ hiện tại cha cháu còn có chút áy náy với cháu, cháu nhanh chóng lấy thêm càng nhiều lợi ích của bác cả đi. Nếu không chờ sau này sẽ không còn cơ hội gì nữa. Nhất định đừng có kiếm chuyện thêm nữa.”

Hai mắt Hạ Toàn đục ngầu, sự thất vọng trong lòng đã chồng chất thành núi.

Hạ Hữu Đức thật sự đã sai rồi, ông ta cũng sai rồi.

Thằng bé Hạ Thiên này không phải là đứa giỏi giang gì cả.

Hơn nữa lại còn ích kỷ, vì bản thân, anh ta có thể mặc kệ tất cả mọi thứ.

Hiện tại cả gia đình Hạ Chí Phi đã bắt đầu đề phòng, sẽ không thật lòng thật dạ như lúc trước nữa.

Tâm huyết của bọn họ cũng coi như tiêu đời hết rồi.

Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là tự bảo trọng chính mình.

Còn chuyện mơ về tương lai cháu nội sẽ phát đạt đó hả? Thế này rồi, phải làm sao nữa đây?

Chút hi vọng cuối cùng cũng đã tan biến rồi.

Hạ Thiên không cam lòng, nhưng mà cũng biết ông nội không thể nghĩ ra cách hay gì. Trước kia có chuyện gì cũng đều có cha và bác cả lót đường cho anh ta, hiện tại đột nhiên không có ai giúp nữa, anh ta hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Hạ Thành và vợ từ bên ngoài quay về, nhìn thấy Hạ Thiên đến, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Sao anh lại đến đây nữa? Cha tôi còn chưa về, anh đứng ở đây diễn cho ai xem? Nhà chúng tôi không có ai chào đón anh.”

Hạ Thành cực kỳ hận Hạ Thiên, nếu không phải vì gia đình Hạ Thiên thì mẹ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tìm Vương Thanh Hòa về.

Không có Vương Thanh Hòa, hiện tại căn nhà kia đã là của anh ta.

“Tôi đến đây chờ gặp bác cả, đây không phải nhà cậu, đây là nhà bác cả của tôi. Hạ Thành, cậu có rảnh để ý đến tôi thì đi mà suy nghĩ xem làm thế nào để sống tốt đi. Cho dù tôi có thể nào thì ít nhất cũng có một công việc ổn định. Cậu nhìn lại cậu xem?”

Nơi này không có người nào khác, Hạ Thiên cũng không giả vờ nữa.

“Anh!” Hạ Thành muốn đánh anh ta, nhưng lại bị Hứa Niệm Đệ cản lại.

“Anh Thành, lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa, đừng đánh nhau.” Giọng điệu của Hứa Niệm Đệ vô cùng dịu dàng, cũng vuốt phẳng cơn tức giận trong lòng Hạ Thành.

Anh ta xụ mặt đi về phòng.

Trời dần tối, tổ dân phố.

Chu Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào vị trí đã trống không trước mặt mình không chớp mắt. Cô ta đã thành ra thế này rồi, nhưng Bạch Tú Tú thì sao? Cô vẫn cứ làm việc như bình thường, hiện tại đã đi ra ngoài làm việc rồi.

Cái bà chủ nhiệm Cao kia đánh giá Bạch Tú Tú rất cao, khen ngợi cô rất nhiều lần.

Tại sao lại như thế chứ?

Mãi đến giờ tan ca, Chu Kiều Kiều vẫn cứ không nghĩ ra lý do.

Lúc cô ta đi ra ngoài thì trùng hợp nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang nói chuyện với Bạch Tú Tú vừa đi ra ngoài làm việc về.

Hai người bọn họ vốn dĩ đã rất đẹp, hiện tại còn đứng chung một chỗ, cô ta nhìn kiểu gì cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Trong lòng Chu Kiều Kiều ghen tị muốn chết, ánh mắt nhìn về phía hai người cũng càng âm u hơn.

Vương Thanh Hòa vô cùng xảo diệu mà cản ánh mắt của đối phương, quay đầu nhìn về phía vợ: “Tú Tú, chúng ta về nhà trước đi.”

“Được rồi.” Bạch Tú Tú ngồi ở yên ghế sau, thành thạo mà ôm lấy eo của anh.

Chờ hai người đều đi rồi, Chu Kiều Kiều mới bị cơn gió lạnh thổi cho hoàn hồn. Cô ta lại âm thầm mắng chửi Vương Thanh Kỳ một trận, nếu không phải anh ta quá vô dụng, hiện tại người khiến người khác hâm mộ chính là cô ta!

Lẽ ra cô ta và Vương Thanh Kỳ phải quăng xa hai người kia mới đúng.

Trong lòng Chu Kiều Kiều ấm ức muốn chết, nhưng hiện tại cô ta lại không biết phải làm sao, chỉ có thể đi về nhà trước.

Mới vừa đi đến trước cửa căn nhà cô ta thuê thì đã nhìn thấy mấy người không nên xuất hiện ở nơi này đang đứng trước cửa.

Lưu Tiểu Nga và hai vợ chồng Vương lão tứ, còn có hai người xa lạ đang cùng nhau đứng ở nơi này.

Không hiểu vì sao, cảnh này làm trong lòng cô ta bắt đầu vang lên hồi chuông báo động.

Cô ta cứ có cảm giác một khi bị bọn họ nhìn thấy thì đời này cô ta coi như tiêu đời!

Cô ta không chút do dự xoay người muốn bỏ chạy.

Lưu Tiểu Nga sốt ruột muốn gặp Chu Kiều Kiều, cho nên vẫn luôn ngó nghiêng xung quanh, là người đầu tiên nhìn thấy cô ta, lập tức chỉ vào hướng Chu Kiều Kiều kêu to: “Thím năm!”

“Cô ta là Chu Kiều Kiều?” Hai người xa lạ hỏi một câu.

“Đúng vậy.” Trần Phương cũng xác nhận.

Không bao lâu sau, hai người nhanh chóng đuổi theo Chu Kiều Kiều, cản đường cô ta lại.

“Cô là Chu Kiều Kiều đúng không? Chúng tôi là công an huyện, tìm cô quay về điều tra một vài chuyện.”