Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 461




Bà ta bảo con trai cả đến tỉnh thành, mục đích chính là vì muốn đuổi cả gia đình Hạ Hữu Đức đi.

Hiện tại tuy rằng Hạ Hữu Đức đã vào tù, nhưng mà không phải những người khác đều đã quay về nhà hết rồi sao?

Chuyện này, cả gia đình Hạ Hữu Đức chịu thiệt, bà ta cũng thiệt thòi, chỉ có hai vợ chồng con trai cả là không thiệt hại gì?

Cái gì cũng đều có, còn có tương lai tốt đẹp nữa?

Rõ ràng ngay từ đầu tất cả mọi thứ đều nằm trong phạm vi tiếp thu của bà ta, bà ta vẫn luôn có lợi, tại sao lại đột nhiên thành ra thế này rồi?

Tề Nghênh Nghênh không thể nào hiểu được.

“Khoan đã.”

Maays người Hạ Thiên vừa đi rời đi thì đã bị Hạ Vi gọi lại.

Mấy người kia đều khó hiểu nhìn cô ta.

Hạ Vi cũng không giải thích, đứng lên đi về phía bọn họ, trực tiếp tát cho Hạ Tuệ Tuệ một bạt tai.

Mọi người thấy cô ta đánh người đều ngơ ngác.

“Vi Vi?” Hạ Chí Phi còn đang cảm động, vừa nhìn thấy con gái đánh người khác, lập tức bất mãn.

Hạ Vi cũng không thèm quan tâm, cười mỉa vài tiếng, lại tát thêm một cái nữa.

“Cô làm cái gì đó?” Hạ Tuệ Tuệ bụm mặt, cực kỳ hận Hạ Vi.

“Tao làm cái gì đó hả? Mày mới cướp chồng sắp cưới của tao được mấy ngày? Bây giờ định làm như không có chuyện gì xảy ra à? Không phải tao đã nói rồi sao, sau này tao gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần đó.” Hạ Vi nói xong nhìn về phía cha mình.

“Cha, lúc đó cha vì con nên mới đuổi Hạ Thiên đi, cha cũng đừng quên. Tuy rằng con và anh cả chẳng thân thiết gì với nhau, nhưng mà con lại cảm thấy anh ấy rất thảm. Cả gia đình nhà chú ba này không đáng để thương hại! Về phương diện này, con cũng có thái độ giống Hạ Minh.” Hạ Vi nói xong trực tiếp quay về phòng.

Vốn dĩ cô ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện gia đình, công việc của cô ta đã ổn định rồi.

Trong tay cô ta cũng có tiền, nếu trong nhà quá rối loạn thì cô ta sẽ dọn ra ngoài.

Dù sao cha mẹ thương cô ta, sẽ không bỏ mặc cô ta được.

Nhưng mà hôm nay.

Thái độ của anh cả đối với cái nhà này, còn có thái độ của cha đối với gia đình nhà chú ba làm cô ta cảm thấy có chút nguy hiểm.

Cha đã ngu rồi! Ước gì có thể giúp đỡ nhà chú ba làm hết tất cả mọi chuyện.

Chú ba vào tù, cả gia đình nhà chú ba đều được lợi.

Có lẽ chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cả gia đình này lại sẽ quay về như cũ đúng không?

Ba áy náy cũng được, nhưng cô ta nhất định phải làm cha nhớ rõ những chuyện mà cả gia đình chú ba đã từng làm.

Anh cả và chị cả đã lấy được ích lợi cần có, không muốn nhúng tay vào mấy chuyện rối loạn của nhà họ Hạ.

Sau này căn nhà này sắp sửa trở thành địa bàn của mấy người Hạ Thiên rồi.

Chuyện này tuyệt đối không được.

Hạ Chí Phi nghe con gái nói như thế, trong lòng cũng có chút xa cách với gia đình Hạ Hữu Đức.

Cảm xúc áy náy sinh ra sau khi khi nghe Hạ Thiên khóc lúc nãy cũng dần dần hạ thấp xuống.

Lại nhớ ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh của con trai cả khi cắt đứt quan hệ với ông ta, giống như anh chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhìn thấu ông ta vậy.

Ánh mắt kia làm ông ta sợ hãi, cảm xúc hối hận trong lòng lại càng dày đặc hơn.

Tại sao Vương Thanh Hòa lại không cho ông ta có cơ hội giải thích chứ?

Lúc đó ông ta cũng chỉ là giận quá mất khôn thôi mà!

Bây giờ thì hay rồi, gia đình yên ổn mà ông ta khó khăn lắm mới có thể duy trì một đoạn thời gian lại thay đổi nữa rồi.

Lại nhìn cả gia đình Hạ Thiên, Hạ Chí Phi cũng cười không nỗi.

Hạ Thiên có chút hối hận vì dẫn theo Hạ Tuệ Tuệ, không ngờ Hạ Vi lại mang thù như thế, Hạ Tuệ Tuệ đã kết hôn với Kỷ Phong rồi, Hạ Vi vẫn cứ không chịu tha thứ cho Hạ Tuệ Tuệ.

Mấy đứa con của nhà bác cả đều chẳng phải thứ tốt lành gì.

“Bác cả, cháu biết chuyện của Tuệ Tuệ cũng là lỗi của nhà chúng cháu. Chúng cháu... Sau này chúng cháu nhất định sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ không phá hư gia đình của bác.” Hạ Thiên trông có vẻ rất đau khổ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

Trong lòng Hạ Chí Phi lại càng rối rắm hơn nữa, một phần thì thương cháu trai, Hạ Hữu Đức đã vào tù rồi, cháu trai lại còn chưa kết hôn.

Nếu ông ta bỏ mặc, vậy ông ta phải làm sao bây giờ?

Về phương diện khác, ông ta cũng có chút luyến tiếc con trai cả, con trai cả thật sự rất giỏi.

Mấy ngày nay ông ta đã nghe những người quen biết với ông ta nhắc đến con trai cả, những lời khen ngợi kia có một số lời là từ chỗ chủ nhiệm Chu truyền ra, cũng có một số danh tiếng tốt là từ nhà máy chỗ con trai đi làm.

Mới được bao lâu chứ?

Vậy mà đã có được danh tiếng tốt như thế rồi, Vương Thanh Hòa thông minh hơn mấy người khác rất nhiều.

Hạ Hữu Đức đã vào tù, theo lý thuyết thì trong nhà sẽ không còn bất cứ ngăn cách gì với Vương Thanh Hòa mới đúng chứ.

Nhưng không biết anh suy nghĩ thế nào, lại không thể chấp nhận được một người như Hạ Thiên.

Không thể ở chung hòa thuận với nhau sao?

Cứ nhất quyết bắt ông ta phải lựa chọn, một đứa con là con trai tài giỏi lại không chịu nhận ông ta, một đứa là cháu trai ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn, đối xử với ông ta như cha ruột.

“Bác cả, chúng cháu đi về trước.” Hạ Thiên thấy Hạ Chí Phi có vẻ rất rối rắm, trong lòng cũng có chút thất vọng. Đều là tại cái tên Vương Thanh Hòa kia, nếu không phải bởi vì Vương Thanh Hòa, anh ta chắc chắn có thể làm bác cả càng thêm thân thiết với anh ta hơn.

Nói không chừng còn có thể tỏ thái độ làm ông ta trực tiếp quay về đây luôn nữa.

Nhưng mà không thể về cũng không có vấn đề to tát gì, hiện tại cha không còn ở bên ngoài, chờ đến khi dẫn bạn gái về nhà, anh ta có thể trực tiếp dẫn đến nơi này.

Để bác cả làm chủ, chắc ông ta sẽ không từ chối đâu đúng không?

Hạ Thiên cảm thấy kế hoạch này của mình có thể diễn ra một cách hoàn mỹ.

Hạ Chí Phi không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà thái độ đã không còn tốt như lúc nãy.

Ông ta có bốn đứa con, ba đứa đều không thích Hạ Thiên đến nhà. Cũng chỉ có một mình Hạ Thành là không tỏ thái độ gì...

Hạ Thiên đi rồi, Hạ Chí Phi đóng cửa lại, tâm trạng lại càng thêm nặng nề.

Ông ta đau đớn nhìn về phía con trai út: “Hạ Minh, cha hỏi con.”

“Cha, cha đừng hỏi con. Nếu cha hỏi con về chuyện của anh cả thì con đoán chắc cả đời này anh cả cũng không muốn gặp lại cha.” Hạ Minh không chút khách sáo mỉa mai nói thẳng.

Cũng không biết hôm nay cha suy nghĩ như thế nào, hôm nay anh cả đồng ý đến nơi này, cậu ta cũng đã cảm thấy không dám tin rồi.

Kết quả sau khi anh đến, chuyện cha làm còn giống như trong mơ hơn.

“Mày! Tao là cha mày đó! Mày không hi vọng cha mày và anh hai mày làm hòa với nhau, cả gia đình đều hòa thuận vui vẻ sao?” Hạ Chí Phi cực kỳ rối rắm, ông ta rất muốn làm lại ngày hôm nay một lần nữa, như vậy là ông ta có thể thu hồi lại những lời mình vừa mới nói lúc nãy.

“Hay là thôi đi, cha sẽ không sửa được cái tật thích lo cho con cái của chú ba. Với lại anh cả vốn dĩ đã chẳng thân thiết gì với cả nhà rồi, hiện tại lại trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà minh. Cha cứ tha cho anh ta đi có được không?”

Hạ Minh nói xong trực tiếp chạy về phòng giả chết.

Hạ Toàn còn đang ở trong phòng khách, thấy hai vợ chồng Hạ Thành không biết lại đang thương lượng cái gì, lại nhìn dáng vẻ con trai bị nhụt chí không biết phải làm sao.

Ông ta thở dài nói: “Thằng cả, không phải cha muốn nói con trai cả của con. Hôm nay nó có thể tính kế chuyện chú ba của nó thì ngày mai có thể tính kế chuyện khác. Con và Nghênh Nghênh không thân với nó, cho dù có đối xử tốt với nó thế nào, mặt ngoài nó giả vờ hòa thuận với con, sau lưng lại cứ bằng mặt không bằng lòng với hai đứa... Theo ý cha thì không bằng cứ coi như nó không tồn tại đi. Còn căn nhà kia, con cũng thật sự không nên cho nó. Con nhìn mà xem, Hạ Thành và vợ Hạ Thành còn chưa có nhà để ở nữa kìa. Sau này Hạ Minh cũng phải kết hôn. Sao con lại hào phóng đến mức cho không nó căn nhà kia chứ?

Hạ Thành nghe ông nội nói xong, hai mắt sáng ngời, đang định nói tiếp.

Hạ Chí Phi đã nhíu chặt mày nói: “Cha, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau. Căn nhà kia là do con thiếu nợ nó. Lúc nhỏ vào lúc nó cần con và Nghênh Nghênh nuôi dưỡng, chúng con không thực hiện nghĩa vụ của mình. Con cũng không thể làm người ta nói xấu sau lưng, không thể lấy căn nhà này về được. Còn chuyện tương lai, dù sao thì nó cũng là con trai của con. Chuyện chú ba của nó... Thật ra cẩn thận ngẫm lại, con thấy nó nói cũng đúng. Đây chẳng phải đều là lỗi của Hữu Đức sao? Có liên quan gì đến nó chứ? Cha nói coi nếu bây giờ con đi xin lỗi nó thì có còn kịp không?”