Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 438




“Con mới bao lớn, biết cái gì?”

Hạ Chí Phi không kiên nhẫn quát, nếu không phải đang ở ngoài đường thì xem ông ta có đánh tên nhóc này một trận không. Nói cái gì mà ông ta không muốn nhận con? Ông ta cũng có nỗi khổ!

Ông ta vì cả gia đình, con trai không thân cận với ông ta, chẳng lẽ ông ta không đau lòng sao?

Hạ Minh bĩu môi, không cho là đúng nhưng lại sợ ông ta tức giận nên chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là vậy... còn không cho người ta nói. Vừa muốn anh cả quay về, vừa muốn giữ thể diện và tình cảm anh em. Cha, không phải cha tham lam quá rồi chứ?”

“Cha tham?” Hạ Chí Phi không dám tin con trai ông ta có thể nói ra những lời này, ông ta bắt đầu quan sát xung quanh.

“Cha nhìn gì vậy?” Hạ Minh nghi hoặc.

Hạ Chí Phi nói: “Tao tìm thứ nào tiện tay để đánh c.h.ế.t mày.”

Hạ Minh sợ tới mức thay đổi sắc mặt, co chân chạy nhanh về nhà.

“Tên nhóc khốn nạn này, có ngon thì đừng chạy! Tới tao mà mày còn dám nói, tao thấy mày muốn lật trời rồi!” Hạ Chí Phi nói xong thì muốn đuổi theo.

“Được rồi! Tết nhất tới nơi mà ông còn muốn đánh con sao? Vả lại Hạ Minh cũng bao lớn rồi mà ông còn đòi đánh đòn? Nó nói cũng đâu có sai, ông quá tham lam, cái gì cũng muốn.”

Tề Nghênh Nghênh vẫn hiểu tính cách chồng mình, trước giờ ông Hạ chính là người như vậy, cái gì cũng muốn có, chuyện gì cũng muốn theo ý mình, trên đời làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy? Khiến cho cả nhà bây giờ chướng khí mù mịt.

“Nghênh Nghênh, tôi cũng là vì cái nhà này, tôi...” Hạ Chí Phi thở dài.

“Ông luôn muốn tôi hiểu cho ông, bây giờ thì hay rồi, cha mẹ tôi không thích tôi, con trai cả cũng không thích chúng ta chỉ vì ông thiên vị cha ông và đứa em lòng dạ hiểm độc của ông. Chúng ta trả giá nhiều như vậy, cuối cùng chẳng được cái gì. Ông xem em trai ông đã làm gì con trai chúng ta? Ông nhìn mấy đứa con nhà ta xem!” Tề Nghênh Nghênh nhắc tới Hạ Hữu Đức là lại giận sôi máu, nhưng trong lòng bà ta ông Hạ vẫn là người quan trọng nhất, bà ta cũng không đành lòng ép buộc ông Hạ.

Hạ Chí Phi cũng chột dạ cúi đầu: “Chỉ lần này nữa thôi, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng. Sau này nếu bọn họ tiếp tục làm sai thì tôi sẽ không quản nữa. Chuyện của con trai cả, xem như chúng ta không có duyên phận làm cha mẹ của nó đi. Sau này mỗi tuần cứ tới đó một chuyến, cho nó ít đồ vật, như vậy tôi cũng đỡ áy náy. Thời gian lâu dài biết đâu nó sẽ cảm động, cho dù không như thế thì ít ra nó cũng không kém hơn mấy đứa trong nhà là bao. Nếu ngày nào đó chúng ta không còn, biết đâu chúng nó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau?”

“Tôi nghe ông, tôi cũng chẳng thân cận được với con cả của chúng ta.” Tề Nghênh Nghênh vừa nói vừa thở dài.

“Nói cũng kỳ lạ, ông nói xem năm đó nó còn ở trong bụng tôi, tôi đã chờ mong nhiều như thế nào. Lúc nó mất tích, tôi chỉ hận không thể c.h.ế.t đi. Nhưng mấy năm nay... đặc biệt là lúc nó quay về, hình như tôi cũng không còn lòng dạ đó nữa. Có khi cũng là duyên phận thật, dù sao chỉ cần ông đừng tiếp tục vì đứa em trai kia mà khiến mấy đứa nhỏ trong nhà chịu thiệt thòi là được. Chuyện này cứ cho qua đi.” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy bà ta đã đạt được mục đích! Cả nhà Hạ Hữu Đức đã bị đuổi đi, ba đứa nhỏ trong nhà đã có công việc, nghĩ thế nào thì bà ta cũng đã thắng lợi rực rỡ!

Còn về đứa con cả và những chuyện khốn nạn Hạ Hữu Đức đã làm trước kia, chỉ cần bọn họ không nhắc lại thì chẳng phải sẽ dần dần quên đi sao? Bà ta nhịn nhục mấy chục năm nay là vì cái gì? Còn không phải là muốn cả nhà Hạ Hữu Đức đừng hút m.á.u nhà bà ta nữa sao? Tề Nghênh Nghênh nghĩ ngợi một lúc là nghĩ thoáng nhưng Hạ Chí Phi nghe vậy thì trong lòng càng thêm áy náy, Nghênh Nghênh cho qua nhẹ nhàng như vậy chính là vì nghĩ cho ông ta.

“Bà yên tâm, tôi sẽ không giúp đỡ nhà chú ba nữa.” Hạ Chí Phi hứa hẹn với vợ.

Tề Nghênh Nghênh cũng vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, đã nói rồi nhé, lần này mặc kệ Hạ Thiên cầu xin ông thế nào thì ông cũng không được giúp đỡ đâu, một chút cũng không được.”

Bà ta đã làm quen với mẹ của bạn gái của Hạ Thiên, không chừng hai ngày nữa là Hạ Thiên phải tới cầu xin ông Hạ! Chuyện của Hạ Thiên, bà ta không thể không nhúng tay vào.

“Được rồi.” Tuy Hạ Chí Phi không hiểu vì sao bà ta lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy nhưng gần đây Tiểu Thiên hẳn sẽ không có chuyện gì tìm ông ta, cho dù có thì cũng là chuyện nhỏ mà thôi. Nghênh Nghênh quá cảnh giác rồi. Làm sao ông ta có thể quên chuyện của Vi Vi mà giúp đỡ Hạ Thiên như trước đây?

“Ông đừng có nói lời không giữ lời! Nếu ông dám gạt tôi thì tôi sẽ ly hôn với ông.” Tề Nghênh Nghênh uy hiếp. Bà ta rất ít khi đề cập tới việc ly hôn, dù sao thì tình cảm giữa hai người vẫn còn sâu đậm.

“Được, tôi đã đồng ý rồi, còn có thể gạt bà được sao?” Hạ Chí Phi thở dài, kiên nhẫn đáp lời.

Bên này, hai người cùng nhau về nha, bên kia, trong căn nhà thuê của nhà họ Vương, Chu Kiều Kiều chờ đợi hồi lâu đã bắt đầu bồn chồn, lo lắng đám người kia có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Lần thứ ba cô ta ra cửa xem tình hình thì đã thấy người quay lại.

Vừa thấy bọn họ trở về, Chu Kiều Kiều lập tức giấu vẻ chờ mong, miễn cho lão già Hạ Hữu Đức kia nhìn ra cái gì.

“Chú Hạ, Thanh Kỳ, anh hai, hỏi thế nào rồi? Chuyện này có thành công không?”

Chu Kiều Kiều mở cửa, đám người vừa vào trong cô ta đã mở miệng hỏi.

Vương Thanh Kỳ mệt c.h.ế.t khiếp, vừa vào nhà đã ngồi phịch xuống ghế uống một ngụm nước. Hạ Hữu Đức cũng cau mày, sắc mặt không phải quá tốt, vẫn là Vương Thanh Phú lên tiếng trước. Vương Thanh Phú uống nước rồi nói: “Chuyện này xong rồi, chỉ là phải dùng nhiều tiền hơn dự tính.”

Nói tới chuyện này, Vương Thanh Phú lại không nhịn được liếc nhìn Hạ Hữu Đức, lão già này đúng là keo kiệt. Anh ta và thằng năm đã nói sức lực của anh cả rất lớn, phải tìm ba bốn chục người mới đủ nhưng Hạ Hữu Đức vừa nghe vậy thì đã muốn bỏ chạy tại chỗ. Bọn họ khuyên mãi, cuối cùng chỉ tìm hai mươi lăm người, bao nhiêu đó đã là cực hạn, Hạ Hữu Đức còn nói một người tuyệt đối không thể đánh lại nhiều người như vậy, rõ ràng là hai người bọn họ sợ c.h.ế.t nên mới tiêu nhiều tiền của ông ta. Ông già này chắc chắn có bệnh!

Nhưng ai bảo lão già này là người trả tiền? Hơn nữa anh ta cũng không biết rốt cuộc Vương Thanh Hòa có thể đánh được bao nhiêu người, nhưng mà... tận hai mươi lăm người, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ? Cho dù sức lực của anh cả có lớn thì cũng không đến mức đó.

Vương Thanh Phú tự trấn an bản thân, biết bản thân đang nghĩ thái quá, lúc trước ở trong thôn đã bị sức sức lực của Vương Thanh Hòa dọa sợ.

Chu Kiều Kiều không biết Vương Thanh Phú nghĩ gì, chỉ biết chuyện đã thành nên rất vui vẻ: “Vậy là được rồi, sau ngày mai là chúng ta và chú Hạ đều có được thứ mà mình muốn. Chú Hạ, sau này mọi người chính là người cùng hội cùng thuyền.”

Chu Kiều Kiều nhìn Hạ Hữu Đức vẫn cứ không vui, cho rằng ông ta cố ý ra vẻ khinh thường bọn họ.

Hạ Hữu Đức không muốn nói chuyện với người nhà họ Vương, ông ta phát hiện, chỉ cần người nhà họ Vương xuất hiện là ông ta lại gặp tai ương!