Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 43




"Con không đánh? Con không đánh thì mẹ đánh!" Triệu Quế Phân nói, quơ lấy thuổng sắt bọn họ dùng để làm việc, muốn động thủ, ai biết một giây sau, dưới chân trượt một cái, người trực tiếp ngã ngửa.

"Ngây ra đó làm gì? Còn không đỡ mẹ tụi bây dậy! Con dâu cả, con mau đi nấu nước đi." Vương Thủ Thành đen mặt quát.

Những người khác liền đi đỡ người, Bạch Tú Tú nghe vậy, lập tức vịn tường, mặt không biểu cảm bắt đầu nói dối: "Cha, con lại bị bệnh rồi, không được, con phải nghỉ một chút."

Vương Thủ Thành:...

Vương Thủ Thành bị chọc tức đến mức con mắt sắp trừng thành Trương Phi rồi!

Nhưng lại không có cách nào với Bạch Tú Tú, đứa con dâu này giống như lưu manh! Căn bản không có cách nào làm gì cô!

Chỉ có thể tức giận gọi Chu Kiều Kiều: "Vợ thằng năm! Con đi nấu nước đi."

Chu Kiều Kiều mới bị mẹ chồng đạp một cước, hận không thể nấu Triệu Quế Phân, nghe thấy phải tự đi nấu nước, cũng rất muốn giả bệnh.

Nhưng chồng cô ta còn có chuyện cần đến người trong nhà, cô ta chỉ có thể chịu đựng trước.

Vì thế đen mặt đi vào phòng bếp.

Bạch Tú Tú nhìn bọn họ ầm ĩ thành như vậy, khóe miệng cũng không đè xuống được.

Quả nhiên, có thể tránh được xui xẻo, chỉ cần gắp lửa bỏ tay người, dẫn tới trên người Chu Kiều Kiều, xui xẻo sẽ tự động biến mất. Mà Chu Kiều Kiều, có thể cũng sẽ mất đi may mắn trong khoảng thời gian ngắn.

Nếu không, không có cách nào giải thích chuyện Triệu Quế Phân rơi vào trong hầm phân, liên lụy đến Chu Kiều Kiều.

Chờ cả nhà bận bịu xong, phân trâu trong sân được dọn dẹp, còn có Triệu Quế Phân và Chu Kiều Kiều đều tắm rửa sạch sẽ thì trời cũng đã tối một nửa rồi.

Bên ngoài, mấy người lên núi cũng đã trở về. Vương Thanh Hòa vẫn đi ở cuối cùng.

Triệu Thúy Hoa và Trần Phương, đỡ Lưu Tiểu Nga một hai đòi lên núi, trở về viện.

Ba người vừa tiến vào đã bị mùi phân trâu trong sân xộc vào làm sặc.

"Sao mùi phân lại nhiều như vậy?" Triệu Thúy Hoa đi vào trước cau mày hỏi.

Triệu Quế Phân nghe vậy mặt tối sầm lại: "Làm màu cái gì? Sao còn có thể hun c.h.ế.t cô được? Hôm nay sao tụi bây lên núi lại trở về sớm như vậy? Kiếm được bao nhiêu đồ rồi?"

Bà ta liên tục chất vấn, lúc này đi đường cũng không quá nhanh nhẹn, vừa rồi trượt đến mức chân cũng bị trẹo.

Chờ sau khi nhìn thấy đồ vật trong giỏ của bọn họ, Triệu Quế Phân liền hoàn toàn nổi khùng: "Thế nào? Chỉ có mấy thứ này?"

"Nếu không thì sao? Nhà ai lên núi không phải chỉ có mấy thứ này?" Triệu Thúy Hoa đem lời nói của chị dâu cả lúc ấy, đúng lý hợp tình.

Quan trọng là, lúc ấy chị dâu cả nói dối, bây giờ cô ta nói là thật!

Cũng không biết vì sao, quá kỳ lạ.

Hôm nay bọn họ lên núi, người cũng không ngã, đều không gặp xui xẻo.

Nhưng thứ tốt gì cũng không nhìn thấy, ngay cả nấm cũng không phải nơi nào cũng có.

Triệu Quế Phân nhìn ba con dâu, nghiêm trọng hoài nghi có phải bọn họ giấu riêng hay không!

Chu Kiều Kiều nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy nên tự mình ra mặt. Cô ta đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Mẹ, chúng ta đều là người một nhà, con có mấy lời muốn nói."

Triệu Quế Phân bây giờ nhìn Chu Kiều Kiều thế nào cũng không vừa mắt: "Cô vừa gả tới đây, muốn nói cái gì?"

Chu Kiều Kiều vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng chỉ dùng âm lượng đủ cho cô ta và Triệu Quế Phân có thể nghe thấy, nói: "Mẹ, từ nhỏ con đã rất may mắn, ai ra ngoài với con đều sẽ gặp may mắn. Mẹ xem mấy lần lên núi có thu hoạch, không phải đều là vì con đi theo sao? Hôm nay con không đi cùng, thu hoạch này không phải sẽ khác sao?"

Triệu Quế Phân:...

Bà ta im lặng một lúc, nhưng cũng cảm thấy đúng là như vậy.

Vợ thằng năm, đúng là có chút may mắn nha!

Chu Kiều Kiều cảm thấy, vận may của mình, cô ta phải nói cho mỗi người, không thể nói ra trước mặt mọi người.

Như vậy, tất cả mọi người sẽ âm thầm lấy lòng mình.

Nghĩ vậy, ánh mắt của cô ta liền rơi vào trên người chị dâu hai Lưu Tiểu Nga, người này, là thiếu may mắn nhất. Nhất định sẽ chủ động nịnh bợ cô ta!

Tổ ba người ở cửa nhìn thấy mẹ chồng và vợ chú năm xì xào bàn tán, đều cảm thấy đây là đang nói xấu bọn họ!

“Thằng cả, thu hoạch hôm nay của con thế nào?" Vương Thủ Thành nhìn mấy đứa con dâu không có thu hoạch gì tốt, có chút không vui. Lại nhìn con trai lớn vừa mới vào, nhanh chóng vặn hỏi.

Triệu Quế Phân vừa bị Chu Kiều Kiều hù dọa choáng váng, ánh mắt bỗng nhiên mãnh liệt quét về phía cửa.

Vương Thanh Hòa mới vào sân, theo thường lệ cầm con mồi ra, nhưng lần này càng khiến Triệu Quế Phân tức giận.

So với năm con thỏ ngày hôm qua, hai con gà rừng, hôm nay chỉ còn lại năm con thỏ!

Ngay cả chia đều cũng không đủ!

Lập tức, ánh mắt Triệu Quế Phân giống như đao cắt trên người Vương Thanh Hòa: "Thằng cả, sao con mồi săn được càng ngày càng ít vậy? Đừng nói con đang giỡn mặt với chúng ta đó nha?"

Ngoại trừ chuyện của Bạch Tú Tú ra, Vương Thanh Hòa luôn là một người ít nói.

Nửa chữ cũng không muốn giải thích, anh lấy đồ ra, liền không để ý ánh mắt hoài nghi của đám người này, đi về phía vợ mình.

"Con đứng lại, con là con trai cả trong cái nhà này, phía dưới con có bốn em trai đang nhìn kìa. Cha và mẹ con bình thường dạy con thế nào, con đều đã quên rồi? Con... Thật sự giấu đồ?" Vương Thủ Thành hồ nghi hỏi.

Vương Thanh Hòa dừng chân lại, nhìn về phía bọn họ.

Nghênh đón ánh mắt nghi ngờ của cả nhà này.

Bạch Tú Tú nhíu mày, cười lạnh, ngữ khí vẫn rất trào phúng: "Chuyện săn thú này, luôn khó mà nói chắc được sẽ thu hoạch bao nhiêu. Trong núi chỉ có những con mồi kia, hôm qua đã bắt rồi nên đương nhiên hôm nay sẽ không nhiều như vậy. Nếu dựa theo cách nói của mấy người, không săn được, Thanh Hòa còn phải mua mấy con về cho mấy người?

Vậy dứt khoát cũng đừng để cho anh ấy lên núi, trực tiếp xòe tay đòi tiền của anh ấy đi.

Hoặc là dứt khoát một chút, muốn mạng của anh ấy?"

“Vợ thằng cả, chuyện này không liên quan đến cô! Chuyện nhà chồng, cô bớt xen vào!" Vương Thủ Thành sắp phiền c.h.ế.t người con dâu đánh không được, cũng nói không được này.

"Anh ấy là chồng tôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi. Sao? Ức h.i.ế.p người còn bắt người ta câm miệng? Nhưng không có chuyện tốt đó đâu!" Tiếng của Bạch Tú Tú không nhỏ, hàng xóm hai bên nghe thấy ồn ào, cũng bắt đầu đi ra rót nước, âm thầm nhìn về phía viện bọn họ.

Vương Thủ Thành là một người cần mặt mũi, lại thêm...

Ông ta nhìn con trai cả, chuyện con trai cả giấu con mồi, ông ta cũng không tin cho lắm.

Nhưng tốt nhất vẫn nên hỏi lại lần nữa.

Nghĩ vậy, Vương Thủ Thành nháy mắt với bà vợ nhà mình.

Triệu Quế Phân đen mặt, dò hỏi: "Thằng cả, con thật sự không giấu?"

Vương Thanh Hòa bởi vì vợ mình che chở anh, tâm tình đang tốt. Vì vậy đáp lại bọn họ, lắc đầu.

Đi theo Bạch Tú Tú cùng nhau trở về phòng.

Triệu Quế Phân nhìn mấy con thỏ này, khẽ cắn môi: "Ngày mai thằng năm đi bán hết mấy con thỏ này đi. Thỏ hôm qua chờ hong gió xong, mẹ sẽ chia cho các con mỗi nhà một chút."

Thật sự là lỗ lớn!

Phải biết rằng con mồi của thằng cả sẽ càng ngày càng ít, ban đầu bà ta không nên nói cái gì mà chia tiền cho bọn họ.

Vừa nghĩ tới số tiền còn lại, trong nhà còn phải chia, trước mắt bà ta liền tối sầm!

Nhất là sau khi biết được phúc khí của vợ thằng năm, là về sau phát huy ổn định, liền càng buồn bực.

Vợ thằng năm cũng thật là, không biết nói sớm một chút cho bà ta biết? Cần gì phải dẫn đến tình cảnh như bây giờ chứ!

Hại bà ta chịu thiệt lớn!

"Vợ thằng ba, hôm nay con nấu cơm, nấu xương gà cho mẹ." Triệu Quế Phân nói xong, trước hết khập khiễng vào nhà.

Triệu Thúy Hoa nghe lén liếc mắt, sao? Xương gà còn có thể nấu ra hoa à?

Triệu Thúy Hoa im lặng đi vào phòng bếp, mà Chu Kiều Kiều thì lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua phòng Bạch Tú Tú, đây hẳn là chị dâu đã quên chuyện vải vóc rồi?

Cô ta nhìn Lưu Tiểu Nga cũng muốn trở về phòng, vội vàng đi qua đỡ: "Chị dâu hai, em đỡ chị đi. Em có chút chuyện muốn nói với chị..."

Lưu Tiểu Nga nhìn thấy Chu Kiều Kiều liền cảm thấy phiền, từ sau khi vợ chú năm vào cửa, cô ta liền không gặp được chuyện gì tốt, vợ chú năm không chừng là sao chổi gì đó?

Nhưng mẹ chồng coi trọng vợ của chú năm, cô ta cũng không tiện trực tiếp từ chối ý tốt của đối phương, nếu như vợ chú năm đến trước mặt mẹ mách lẻo, cuộc sống của cô ta cũng sẽ không dễ chịu.

Lưu Tiểu Nga suy nghĩ một chút, miễn cưỡng cười thân thiện với Chu Kiều Kiều: "Vậy, cảm ơn thím."