Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 392




Hạ Thiên hỏi tới chuyện khiến anh ta lo lắng nhất, vì để nhà họ Vương đuổi Vương Thanh Hòa đi mà bọn họ đã phải trả giá không ít. Anh ta cũng chẳng có hảo cảm gì với cả nhà đó.

Nếu không phải bọn họ nói chuyện không giữ lời, năm đó không làm theo ước định với cha thì Vương Thanh Hòa căn bản không sống được tới bây giờ, cũng đâu xảy ra nhiều chuyện phức tạp như vậy?

Là đám người đó gây chuyện nhưng bây giờ nhà họ lại phải bỏ tiền xin đám người đó tới đây giúp đỡ, chuyện này có nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật ghê tởm.

“Yên tâm đi, bọn họ mạnh mẽ hơn chúng ta nghĩ. Có một số việc chúng ta không tiện làm, giao cho bọn họ là tốt nhất, tóm lại không thể để tên nhóc từ nông thôn trở về kia sống yên ổn, bác cả của cháu ghét nhất là mất mặt, chỉ cần tên nhóc đó khiến nó mất mặt thì sớm muộn gì nó cũng bỏ rơi đứa con đó thôi. Đừng sợ, mọi chuyện đều đã có ông nội và cha cháu lo.”

Hạ Toàn tự tin bản thân rất hiểu con trai, tên nhóc hoang kia tài giỏi đến mức nào chứ? Thiên tài sao, nhà bọn họ làm gì có phúc phận đó.

Hạ Thiên nghe ông nội nói thế thì chỉ cảm thấy lo lắng hơn. Lúc trước anh ta cũng nghe lời ông nội và cha, cuối cùng lại rơi vào thế bị động như thế này, gần đây chẳng có một chuyện nào tốt đẹp!

Ông cháu hai người tâm sự suốt cả đường đi, đến lúc về tới nhà không một ai vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ đang ngồi trên giường đất.

“Tiểu Thiên về rồi sao? Trời lạnh như vậy, sao còn về thăm mẹ?” Vợ Hạ Hữu Đức thấy con trai về nhà thì vừa vui vẻ vừa đau lòng. Bà ta đang chuẩn bị làm cơm chiều, hôm nay trong nhà xem như có chuyện tốt.

“Mẹ, con cũng không muốn về đâu, không phải là không còn cách nào nên mới phải về sao? Em gái con vứt hết mặt mũi của con rồi, thật không biết là nó đang muốn cái gì.” Hạ Thiên lạnh nhạt nhìn Hạ Tuệ Tuệ.

Hạ Tuệ Tuệ nghe anh ta nói vậy thì tủi thân hét lên: “Cái gì gọi là em làm anh mất mặt? Cha còn chưa nói em như vậy, anh dựa vào đâu chứ?”

“Cha không mắng em?” Hạ Thiên ngơ ngác.

“Em kết hôn với Kỷ Phong thì có gì không tốt? Nhà bác cả cũng đâu có đuổi anh ra ngoài, em kết hôn với Kỷ Phong còn có thể giúp anh vớt chút lợi ích. Hạ Thiên, anh còn gì mà không hài lòng? Nếu anh không hài lòng thì xem như không có đứa em gái này đi, sau này thân ai nấy lo.” Hạ Tuệ Tuệ bị thái độ của Hạ Thiên chọc cho tức đến phát khóc, nếu không phải nghĩ đến sau này phải nhờ Hạ Thiên chống lưng thì cô ta cũng không muốn có người anh trai này, chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Hạ Thiên cũng có chút xấu hổ, cả đoạn đường về nhà anh ta chỉ lo tức giận vì kế hoạch của mình bị đảo lộn, cuối cùng lại quên mất việc này.

Hạ Hữu Đức ra ngoài lấy củi vừa về tới nơi đã nghe thấy con trai con gái cãi nhau, ông ta lập tức ném bó củi, chạy vào trong hòa giải: “Hai người các con cãi cái gì? Hạ Thiên, con là anh trai, người khác nói em gái con thì thôi, tới con cũng nói là thế nào?”

“Tiểu Thiên chỉ là giận quá mà thôi, nhưng nó vẫn lo cho em gái mà, nếu không thì sao cha vừa tìm nó, nó đã tức tốc chạy về đây? Hữu Đức, chuyện hôm nay khiến cha và Tiểu Thiên vô cùng khiếp sợ. Tuệ Tuệ nó...” Hạ Toàn nói đỡ cho cháu trai

Hạ Hữu Đức nghe vậy, mặt lập tức đen lại: “Tuệ Tuệ nói nó bị Hạ Minh lừa. Gần đây tên nhóc Hạ Minh kia cứ có chỗ nào đó không ổn, thứ nhất là thay đổi thái độ, bắt đầu thân cận với Hạ Vi, ngay cả chuyện dời ngày kết hôn của Kỷ Phong và Hạ Vi đều là do Hạ Minh xúi giục. Nó còn âm thầm gọi Kỷ Phong tới nhà họ Hạ, lần này cũng là Kỷ Phong hỏi Hạ Minh rất nhiều lần, xác nhận người nhà họ Hạ không có ở nhà, Hạ Minh cũng bảo muốn ra ngoài đi tìm anh cả của nó. Trong nhà không có một ai, Tuệ Tuệ và Kỷ Phong lại có tình cảm với nhau từ trước, kết quả hai người mới vừa tới với nhau thì người nhà đó đã về đến nơi, Hạ Vi vừa lúc bắt gặp, có nói thế nào cũng không rõ được, khiến kế hoạch ban đầu của Tuệ Tuệ tan thành mây khói.”

Hạ Hữu Đức nhắc tới kế hoạch của con gái là lại cảm thấy đau lòng, kế hoạch tốt như vậy mà lại xôi hỏng bỏng không..

“Hạ Minh... Hạ Minh gần đây rất hay qua lại với hai vợ chồng Vương Thanh Hòa, không phải là bọn họ tính kế đó chứ?” Hạ Thiên cảm thấy rất bất an, đứa con hoang kia sẽ không nhúng tay vào chuyện này chứ? Anh ta thông minh như vậy sao?

“Không thể nào đâu?” Hạ Hữu Đức cũng cảm thấy không phải.

“Mặc kệ có hay là không, Hữu Đức, ngày mai con theo cha vào huyện tìm nhà họ Vương, chuyện công việc thời vụ cha đã nhờ bạn bè giúp đỡ rồi, vừa lúc tìm được danh ngạch phù hợp. Bạn của cha còn nói mấy ngày nữa chúng ta đưa người tới là đẹp nhất. Chúng ta thật là may mắn mà.”

Hạ Toàn thúc giục con trai, trong lòng cũng không nhịn được cảm khái, vận may của nhà họ Vương cũng thật tốt, đặc biệt là cô con dâu nhà đó.

“Chuyện này thành công rồi?” Hạ Hữu Đức vô cùng hưng phấn, thật là tốt quá. Chuyện này thành thì chuyện đứa con hoang nhà anh cả càng có hy vọng.

Hiện tại thái độ của anh cả đối với Hạ Thiên quá kém, Hạ Thiên tiếp tục ở lại nhà đó cũng không nhận được chỗ tốt gì, nhất thiết phải đuổi đứa con hoang kia đi, đuổi như thế nào thì ông ta đã có cách, chỉ chờ cả nhà kia tới tỉnh thành phối hợp với ông ta.

“Cha, hay là chúng ta đi ngay đêm nay đi? Cũng có thể tiết kiệm một chút thời gian, đây là chuyện lớn đó.” Hạ Hữu Đức chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

“Đêm nay?” Hạ Toàn do dự, hôm nay ông ta đã rất mệt rồi, bây giờ lại ngồi xe lửa cả đêm sao? Khác nào lấy mạng già của ông ta chứ, Hữu Đức không hề suy nghĩ cho bộ xương già này mà.

“Cha, hôm nay ông nội đã bôn ba cả ngày rồi, sao có thể đi ngay được? Vẫn nên nghỉ ngơi một đêm rồi đi, cũng đâu gấp gáp gì đêm nay.” Hạ Thiên nhìn ra ông nội không vui nên vội vã nói đỡ cho cha anh ta.

Ông nội chính là ràng buộc quan trọng nhất giúp bọn họ đứng vững gót chân ở nhà bác cả, không thể khiến ông nội lạnh lòng với bọn họ.

Hạ Hữu Đức nghe vậy thì vỗ trán: “Đúng vậy, đúng, cha đã mệt mỏi cả ngày rồi, cha xem con này, vui đến mức mụ mẫm. Cha có ở lại dùng cơm không? Vợ con nấu cơm rồi, hay là ở lại ăn một bữa? Đêm nay cũng ở lại đây, sáng mai chúng ta xuất phát cũng tiện hơn.” Hạ Hữu Đức kích động không thôi.

Hạ Toàn cự tuyệt đề nghị của con trai: “Cha ăn ở chỗ anh con rồi, ở lại đây thì... không được, anh trai con bên đó vẫn đang giận con đấy, cha không về mà để Tiểu Thiên về một mình, cha sợ nhà họ sẽ mặt nặng mày nhẹ với Tiểu Thiên. Cha về đó có thể săn sóc nó một chút. Sáng mai ăn sáng xong cha sẽ tới đây, yên tâm đi, chúng ta đi sớm cũng vô dụng. Ngày mai huyện thành có nghỉ làm hay không chúng ta còn chưa biết đâu.”

Hạ Hữu Đức đột nhiên thấy thất vọng, còn tưởng có thể giải quyết nhanh chóng.

“Vậy chờ Tiểu Thiên ăn cơm đã rồi về?” Hạ Hữu Đức thở dài.

“Con cũng không ăn, Tuệ Tuệ xảy ra chuyện lớn như vậy, con ăn không vô. Cha, nhà họ Kỷ nói thế nào? Bọn họ sẽ không quỵt nợ chứ?”

Hạ Thiên quan tâm trong nhà có thể lấy được bao nhiêu chỗ tốt, dù sao đã tổn thất lớn như vậy, nếu bên phía nhà họ Kỷ lại xảy ra vấn đề thì chuyện của Tuệ Tuệ sẽ rất phiền toái nên không thể qua loa được.