Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 383




“Con gái còn chưa nói xong đâu, ông làm gì vậy?” Quách Xuân Hoa thấy chồng tức giận thì cũng buồn bực. Tại sao Nghênh Nghênh lại hồ đồ như thế?

Nó không bỏ cái suy nghĩ muốn đứa con cả chu cấp cho em trai em gái thì đời này cũng đừng mong cứu vãn quan hệ với thằng bé.

“Vợ thằng cả, lấy cho em con hai cái bánh đi.”

Tuy Quách Xuân Hoa che chở con gái nhưng cũng biết nếu tiếp tục để nó ở đây thì chồng bà ta sẽ bị nó chọc tức đến mức nhập viện, đến lúc đó con gái cũng đừng mong về nhà nữa, quan hệ giữa hai nhà cũng không còn cách cứu vãn.

“Mẹ...” Tề Nghênh Nghênh không thể tin được, ngay cả người mẹ luôn yêu thương bà ta cũng quyết định mặc kệ, đuổi bà ta đi.

“Được rồi, cũng đừng có xin mẹ cô. Tôi biết mục đích của cô hôm nay là gì rồi. Cháu trai trở về, chúng tôi cũng rất vui vẻ. Hai ngày sau tôi và mẹ cô, còn có anh cô sẽ mang theo quà cáp tới gặp mặt thằng bé, sau này chúng ta vẫn là thân nhân nhưng đường ai nấy đi. Cô không thương thằng bé thì người làm ông ngoại như tôi phải yêu thương nó nhiều hơn một chút. Ai bảo tôi đẻ ra một đứa con gái không có đầu óc như cô? Tôi không dạy dỗ cô đàng hoàng khiến đứa nhỏ thiệt thòi nhiều như vậy. Còn chuyện Vi Vi kết hôn nữa, chuyện này nhà cô làm không sai, hẳn là nên chờ thêm một thời gian. Kỷ Phong kia... tôi có nghe cháu cô nói nó không phải người đàng hoàng gì, nhưng dù sao cũng không thể nghe một phía, cứ quan sát tiếp đi. Nếu chuyện này không có vấn đề gì thì lúc kết hôn nhớ thông báo cho tôi, tôi và mẹ cô còn chuẩn bị hồi môn cho Vi Vi. Tuy hiện tại đã không còn thông dụng chuyện này nhưng tôi thêm chút hồi môn cho cháu gái cũng không sao. Chờ con trai Hạ Thành ra đời, cô cũng nói với tôi một tiếng, cũng đừng trì hoãn quá lâu, nếu chờ đến lúc đầy tháng mới báo thì người mất mặt là cô đấy.” Tề Thế Trung nói hết những lời muốn dặn dò cùng oán trách, đối với đứa con gái không biết cố gắng này, ông ấy vừa tức giận vừa lo lắng.

Tề Nghênh Nghênh tuy không được ủng hộ nhưng dù sao cũng có được những thứ mà bà ta muốn.

“Cha, Hạ Thành nó...” Tề Nghênh Nghênh còn muốn tranh thủ thêm chút lợi ích cho con trai thứ, tốt nhất là có thể kiếm thêm cho nó một ít tiền.

“Chờ con nó ra đời rồi tính, cô nghĩ gì tôi đều biết, chỉ là tôi nói thật với cô, gia sản tôi để lại cho con cháu đều công bằng như nhau. Nếu bây giờ cô dùng thì sau này sẽ được chia ít đi. Nếu là lúc trước thì tôi còn cảm thấy phân chia như vậy vẫn ổn, chỉ là hôm nay nhìn tình huống của cô, tôi phải phân chia lại phần của cô. Cô có bốn đứa con, phần cô tôi sẽ chia làm năm, mỗi đứa cháu một phần, phần còn lại là của cô, sau này cô thích cho ai thì cho. Tuần sau cô dành ra một ngày nghỉ đưa bọn nhỏ tới gặp tôi.” Tề Thế Trung nói xong, chỉ cảm thấy thật mệt mỏi.

Tề Nghênh Nghênh không ngờ cha bà ta lại muốn chia phần cho thằng cả? Dựa vào đâu chứ!

Tề Nghênh Nghênh không cam lòng nhưng không thể thay đổi ý định của cha, bà ta chỉ có thể gật đầu.

“Nghênh Nghênh, cầm bánh đi, để ăn trên đường về.” Chị dâu Tề cố ý lấy bốn cái bánh, tránh cho hai mẹ con không đủ ăn.

“Tôi không ăn, Vi Vi, chúng ta về.” Tề Nghênh Nghênh không hiếm lạ mấy loại bánh trái này, bà ta cũng ăn không vô.

Đến khi người rời đi rồi, chị dâu Tề vẫn còn ngơ ngác đứng đó, có chuyện gì xảy ra vậy?

“Kệ nó, nấu cơm đi.” Tề Thế Trung biết con gái đang tức giận, ông ấy cũng lười quản.

“Ông nói ông đấy, vất vả lắm nó mới về được một chuyến, sao lại đuổi người đi rồi.” Quách Xuân Hoa thương tâm oán trách chồng, mấy đứa con của bà ta, chỉ có con gái là không được sống yên ổn, cũng chẳng phải vì điều kiện kinh tốt không tốt, công việc của con rể vẻ vang, công tác của con gái cũng không tệ, chỉ là chuyện nhà cửa bên đó quá mức rối ren, còn bị thất lạc đứa nhỏ...

“Tôi đuổi nó đi là may lắm rồi, lẽ ra tôi phải đánh nó một trận. Bà cứ lo mà che chở nó đi, nhìn xem nó thành cái dạng gì rồi? Lúc trước con trai chúng ta còn vì nó mà đánh nhau với nhà chồng nó, còn nó thì sao? Mấy năm nay chúng ta có chỗ nào không tốt với nó? Bà nhìn nó xem? Về nhà một lần cũng không chịu ở thêm một bữa, đứa nhỏ thất lạc bao nhiêu năm vất vả lắm mới tìm về, nó lại làm trò gì nữa? Chỉ biết nghĩ cho bản thân, làm theo sở thích khiến mọi chuyện trở nên khó coi vô cùng.”

Tề Thế Trung nói một hồi, cảm thấy không thể nuốt trôi cơm, cơn giận tụ lại khiến lồng n.g.ự.c nóng lên, ho khan vài tiếng.

“Ông đừng tức giận, tôi không nói nữa là được chứ gì?” Quách Xuân Hoa thấy chồng tức điên thì cũng không cầu tình giúp con gái nữa.

“Chờ thằng cả đi làm về, bà bảo nó đến Cung Tiêu Xã mua một ít trứng gà và thịt, dùng hết phiếu thịt của hai tháng này đi, ngày mai chúng ta đi thăm cháu ngoại. Đến bây giờ tôi còn chưa được gặp cháu trai đó.”

Tề Thế Trung cẩn thận dặn dò những chuyện cần làm, lo lắng người trong nhà qua loa chuyện này.

“Biết rồi.” Quách Xuân Hoa cũng muốn gặp cháu ngoại, lúc con gái còn ở nhà, bà ta yêu thương đứa con này nhất, đến khi con gái kết hôn, bà ta lại ngóng trông cháu ngoại. Chồng bà ta thậm chí đã nghĩ sẵn rất nhiều cái tên hay, còn náo loạn mấy lần với nhà thông gia để giành quyền đặt tên, cuối cùng lại trở thành công cốc, bà ta và chồng còn chưa nghe được một tiếng khóc của cháu ngoại.

Bà ta mang theo một túi đồ bổ cùng đứa con trai cả vui vẻ đến bệnh viện huyện chờ đợi, cuối cùng lại chờ được tin cháu ngoại đã mất tính.

Đối với con rể, bọn họ mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh nhưng cũng chẳng làm được gì nữa.

Nhiều năm như vậy, ai cũng cho rằng đứa bé kia không nữa, ai ngờ năm nay lại tìm về được? Hơn nữa nghe nói đứa bé kia không tồi.

“Hay là ngày mai đừng để con trai đi theo? Nó đi làm cả ngày mệt mỏi, để nó ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Quách Xuân Hoa cũng đau lòng con trai, chuyện thăm cháu ngoại để bà ta và chồng đi là được. Là bà ta và chồng muốn gặp cháu trai, phiền hà những người khác làm gì?

“Nó là cậu thằng bé, sao lại không đi? Nếu không phải con gái gây chuyện như vậy, nói không chừng cháu ngoại đã tới gặp chúng ta, nào đến nỗi phải để chúng ta tới tìm thằng bé?”

Tề Thế Trung càng nghĩ càng hối hận, ông ấy vốn nên nhúng tay vào chuyện này sớm hơn. Quách Xuân Hoa nghe chồng nói vậy thì cũng không nhắc gì nữa, buồn bực theo con dâu vào phòng bếp.

Bên kia, Tề Nghênh Nghênh vừa kéo Hạ Vi ra ngoài đã tức đến bật khóc: “Ai cũng thấy mẹ không đúng, cha con nói mẹ sai, bây giờ ông ngoại con cũng nói mẹ sai. Mẹ sai chỗ nào chứ? Mẹ đều là vì các con.”

“Mẹ... xung quanh đông người như vậy, mẹ đừng khóc nữa. Con cảm thấy ông ngoại nói đâu có sai. Mẹ không thấy sao? Dù chuyện không theo kế hoạch của mẹ nhưng cha cũng đã bắt đầu quan tâm tới tụi con, bây giờ anh ba cũng có công việc rồi, tuy là phương thức không giống nhưng từ khi anh cả trở về, nhà ta thật sự đã chiếm được rất nhiều chỗ tốt. Không phải mẹ cũng nói muốn cải thiện quan hệ với anh cả sao? Anh ấy cũng là con của mẹ mà.”

Hạ Vi không hiểu vì sao mẹ lại khóc thành như vậy, rõ ràng mọi thứ đều đang tiến triển tốt đẹp.

Tề Nghênh Nghênh nghẹn muốn c.h.ế.t nhưng lại không nói rõ được, muốn mắng con gái nhưng lại không nỡ, bực tức không nói được lời nào.

Hai người đi đường vẫn xem như thuận lợi, lúc ngồi trên xe Tề Nghênh Nghênh cũng từ từ nghĩ thoáng, cố gắng ổn định tâm tình, nhưng sự bình tĩnh này chỉ duy trì được tới trước lúc bà ta mở cửa nhà.