Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 381




Mẹ của Tề Nghênh Nghênh tên Quách Xuân Hoa, năm nay đã gần bảy mươi, nhìn cả nhà ai nấy đều yên tĩnh, sắc mặt cũng không tốt, bà ta biết con gái làm sai nhưng chung quy vẫn đau lòng con nên bước ra ngoài nói: “Nghênh Nghênh, vất vả lắm mới về nhà một chuyến, trưa nay ở lại ăn cơm nhé? Mẹ đi mua một ít thịt, hôm nay làm vằn thắn cho con và Vi Vi.”

“Mẹ, không cần bận rộn như vậy, con đâu có thời gian ăn uống gì, lát nữa còn phải về nhà đấy.” Tề Nghênh Nghênh bất đắc dĩ, vừa nói vừa lấm lét nhìn về phía cha mình.

Ánh mắt của ông cụ lúc này cũng không thân thiện mấy nhưng ông ấy vẫn chưa nói gì, chỉ xụ mặt như đang đánh giá ai đó khiến cho Tề Nghênh Nghênh cảm thấy hoảng hốt.

Bà ta sợ nhất chính là bộ dáng này của ông cụ, thái độ của ông cụ khiến bà ta chột dạ

“Sau khi tìm con trai cả của cô về, quan hệ giữa thằng bé và những người trong gia đình như thế nào?” Tề Thế Trung mất một thời gian mới tiêu hóa được thông tin đứa cháu trai lớn đã được tìm về, đã tới tỉnh thành được một thời gian nhưng bây giờ con gái ông ấy mới về báo với bọn họ, sau đó lại tự trấn an bản thân rằng con gái bận quá nên mới không kịp thông báo với bọn họ chuyện cháu gái sắp gả chồng, sau một hồi lâu, ông ấy mới có thể bình tâm hòa khí nói chuyện với con gái.

Nhắc tới con trai cả, Tề Nghênh Nghênh không nhịn được kể khổ: “Đừng nói nữa, đã tìm về lâu như vậy rồi mà nó còn chưa thèm gọi một tiếng mẹ, đối xử với cha nó lại càng lạnh lùng hơn, con và ông Hạ thật không biết phải làm sao để thân cận với đứa nhỏ này. Cha, thật không biết đứa nhỏ này giống ai. Cuộc sống của nó không tệ, cũng là một đứa có tiền đồ nhưng lại không muốn giúp đỡ em trai em giá, thậm chí còn vì vợ nó mà đối nghịch với con. Con đúng là tạo nghiệt... mang thai mười tháng sinh nó ra nhưng lại không thể ở bên cạnh nó, bây giờ nó trở về cũng không thân cận. Đứa nhỏ này cứ giống như con nhà người khác.” Tề Nghênh Nghênh khóc lóc thương tâm, Hạ Vi nghe đến ngơ ngác.

Mẹ đang nói cái gì vậy? Tuy cô ta không thích anh cả nhưng Hạ Minh nói rất đúng, anh cả không phải người xấu. Nếu cô ta mà là anh cả thì nói không chừng cô ta sẽ càng tuyệt tình hơn. Ai bảo Tuệ Tuệ và Hạ Thiên vẫn còn ở trong nhà họ chứ?

“Con ngoan, mẹ biết con uất ức.” Quách Xuân Hoa thương nhất là đứa con gái này, thấy nó đã từng tuổi này mà còn khóc sướt mướt thì đau lòng lau nước mắt cho con gái, ruột gan đau như cắt.

“Nó oan ức cái gì? Chồng nó vì em trai mà bỏ qua việc đứa nhỏ bị bắt cóc. Đứa nhỏ trở về trong lòng thoải mái được sao? Trong lòng Hạ Chí Phi chỉ có em trai và người cha không nên nết của cậu ta, tại sao nó cũng hùa theo? Đứa con cửu tử nhất sinh đẻ ra cũng không đau lòng? Tôi thấy cô hẳn là bị điên rồi.”

Tề Thế Trung chưa từng thấy con gái không phân rõ phải trái như vậy, từ khi kết hôn gả cho Hạ Chí Phi thì cứ xem như bản thân không có nhà mẹ đẻ vậy, bây giờ đến cả con ruột của mình cũng không thèm để ý!

Tề Nghênh Nghênh nghe cha nói như thế thì càng khóc thương tâm hơn.

“Con ngoan, đừng khóc đừng khóc.” Quách Xuân Hoa dỗ dành con gái, cũng sụt sùi khóc theo.

“Chuyện của con rể, ông trách Nghênh Nghênh làm gì? Con rể hắn không đồng ý, Nghênh Nghênh còn có thể làm thế nào? Nháo lên mà người ta vẫn không nghe theo thì phải làm sao? Nó đã từng tuổi này rồi, còn có thể bảo nó ly hôn sao?”

Từ khi con trai bị nhà con rể đánh, Quách Xuân Hoa đã vô cùng bất mãn với con rể, bây giờ con gái khóc thành như vậy, chắc chắn là do con rể có vấn đề.

Tề Thế Trung thoáng nhìn bạn già, lại nhìn sang đứa con gái còn đang khóc lóc, chỉ cảm giác đầu muốn to ra: “Nó vừa khóc là bà đã tin nó ngay à, bà không nhìn xem chính nó đã làm gì? Con rể hồ đồ nhưng nó cũng không khôn khéo. Nếu nó thật sự có lòng thì tại sao lại quên mất việc đưa cháu ngoại tới thăm chúng ta? Tại sao bây giờ những lời nói ra chỉ toàn là oán trách đứa nhỏ? Bà nghe những gì nó vừa nói xem, có lời nào là nghĩ cho thằng bé? Nó đều vì bản thân mình mà thôi!”

Tề Thế Trung quá hiểu đứa con gái không biết cố gắng này, bây giờ nó về đây vừa khóc vừa nháo, ắt hẳn là do đã lỡ làm chuyện hồ đồ, chẳng có một chuyện nào tốt. Quan hệ mẹ con càng ngày càng xa cách, nó không biết giải thích với bọn họ như thế nào nên mới đẩy hết tội lỗi lên đầu đứa nhỏ, như vậy thì ông ấy và vợ sẽ không mắng nó, chỉ có thể coi đó là lỗi của đứa cháu trai mới được tìm về này. Đứa con gái ngu ngốc này, từ nhỏ đã không muốn gánh vác trách nhiệm, lúc bé chuyện gì cũng đẩy cho anh chị em, trưởng thành rồi cũng chẳng khá hơn, có chuyện gì cũng đẩy lên đầu người khác.

“Ông nói như vậy không sợ khiến con bé khó chịu sao. Đó là con ruột của nó, sao nó không thương cho được?” Quách Xuân Hoa không tin con gái mình là người hồ đồ, nếu không thương sao có thể bỏ công bỏ sức đi tìm con nhiều năm như vậy?

“Đau lòng cái gì? Bà xem bao nhiêu năm rồi nó không chịu đi tìm con? Năm nay lại sốt sắng như vậy, đó là vì mấy đứa con hiện giờ của nó đều không có tiền đồ, nó sợ chồng nó dồn hết sức lực bồi dưỡng cháu trai. Nếu mỗi lần cô về nhà chỉ để khóc như vậy thì cô đến từ đâu cứ về lại đó đi, còn đứa cháu trai kia, tôi và mẹ cô sẽ tìm thời gian đi thăm thằng bé. Không phải cô nói đã mua nhà cho nó sao, tôi và mẹ cô tự mình đi là được, cô để lại địa chỉ cho chúng tôi.”

Tề Thế Trung đã sớm nhìn thấu tâm tư của con gái, căn bản không muốn đôi co.

Tề Nghênh Nghênh nghẹn họng, bà ta trở về đây chính là hy vọng cha mẹ có thể giúp đỡ bà ta. Bên phía Hạ Thành đang cần dùng tiền đấy, còn đứa con trai lớn, nếu cha mẹ bà ta đồng ý ra mặt hòa giải thì biết đâu mối quan hệ giữa con trai và bà ta sẽ tốt lên? Còn cả chuyện Hạ Vi kết hôn, nếu cha mẹ có thể bỏ ra một ít thì tốt quá, cuối cùng lại bị cha nói đến như vậy, Tề Nghênh Nghênh vô cùng xấu hổ: “Con... lúc cha mẹ đi thăm đứa nhỏ, nhớ nói tốt dùm con mấy câu. Lúc trước con bí bách quá nên mới hồ đồ.”

“Nghênh Nghênh, lúc trước con đã làm gì rồi?” Quách Xuân Hoa sửng sốt.

Tề Nghênh Nghênh không muốn nói, đâu thể nào nói ra những toan tính bất công trong lòng bà ta chứ? Không khéo cha sẽ đuổi bà ta ra ngoài mất.

“Cô không nói?” Nhìn bộ dáng của bà ta, Tề Thế Trung cũng không ngóng trông gì, quay đầu hỏi cháu gái.

“Tính tình của mẹ cháu không giấu được chuyện này đâu. Nó nói với cháu sau khi rước anh cả của cháu về thì sẽ cho các cháu lợi ích gì? Cháu nói ông ngoại nghe.”

Hạ Vi vô cùng kinh ngạc, ông ngoại lại hiểu mẹ cô ta như vậy!

“Mẹ cháu... bà ấy nói sau khi anh cả và chị dâu về tỉnh thành thì sẽ chiếm công việc mà cha đã hứa tìm cho hai anh chị để cháu và Hạ Thành làm, còn nói sau này chị dâu sẽ ở nhà quán xuyến việc nhà, giúp đỡ gia đình. Còn...”

Hạ Vi mơ mơ hồ hồ thuật lại những lời mẹ cô ta đã nói trong thời gian qua.

Những lời cháu gái vừa nói khiến cho Tề Thế Trung sợ ngây người. Mấy năm nay trong đầu con gái ông ấy chứ thứ gì vậy?

“Đó là con ruột của cô đấy!” Tề Thế Trung nhìn bà ta, hét lên.

Tề Nghênh Nghênh cũng chột dạ: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con... dù sao con cũng phải lo cho những đứa thân cận trước.”