Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 353




Cô gái mới đến này cũng thật là to gan, hơn nữa hình như thái độ của chủ nhiệm Cao đối với cô gái này cũng không tệ.

Lúc chị Trương được đưa tới nơi thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Lúc chị Trương bị gọi đến thì vẫn còn ngơ ngác.

Trên đường đi, Vương Quỳnh cảm thấy chuyện này hẳn là Bạch Tú Tú đang cố ý giả ngu, lo lắng chị Trương lỡ lời nên có thuật lại tình huống ở văn phòng cho chị Trương biết.

Lúc trước chị Trương đã đồng ý với Bạch Tú Tú sẽ ăn ngay nói thật chuyện của hai người kia lúc ra làm chứng, bây giờ nghe Vương Quỳnh nói như vậy, cô ấy cũng biết tiếp theo nên giúp Bạch Tú Tú thế nào.

Thật ra nếu không có cô ấy giúp đỡ thì Bạch Tú Tú ắt vẫn sẽ thành công hạ bệ hai người kia, việc tới tìm cô ấy ngoài lý do là để chắc chắn hơn một chút thì chắc là muốn để cô ấy xả một hơi nhỉ?

Tìm cô ấy tuy có thể có thêm một phần đảm bảo nhưng khả năng bị chủ nhiệm hoài nghi cũng sẽ lớn hơn, đối với Bạch Tú Tú mà nói chuyện này cũng không hời chút nào.

Vương Quỳnh và chị Trương vừa tới văn phòng thì trong lòng chị Trương lại không nhịn được cảm khái.

Lại trở về nơi này rồi...

Sau khi chị Trương vào trong, vừa thấy hai người Lâm Yến cùng Lục Phương thì trong lòng lại bắt đầu mâu thuẫn, muốn chạy trốn.

“Tiểu Trương tới rồi sao? Qua đây ngồi đi, lần này tìm cô tới đây, không chậm trễ công việc của cô chứ? Để có gì tôi sẽ giải thích giúp cô.” Chủ nhiệm Cao hòa nhã nói, hoàn toàn khác với những thứ mà chị Trương đã nghĩ.

Cô ấy chậm rãi ngồi xuống, lúc nhìn thấy Bạch Tú Tú thì trong lòng lại có thêm một chút dũng khí.

“Chủ nhiệm.” Chị Trương chào hỏi.

“Ừ.” Chủ nhiệm Cao khẽ gật đầu, lại thoáng nhìn Lâm Yến cùng Lục Phương: “Tiểu Trương, hôm nay tôi giúp Tiểu Bạch xem xét tiến độ công tác thì phát hiện ra trong số những đầu việc của cô ấy có không ít việc là của Lâm Yến cùng Lục Phương, đều là những việc cô để lại trước khi rời đi, hiện tại do Tiểu Bạch xử lý. Tiểu Bạch nói với tôi là Lâm Yến và Lục Phương nói những việc này là do cô và hai người bọn họ đã trao đổi với nhau, bọn họ đã làm giúp cô nên cô cũng phải giúp bọn họ làm những việc này. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?” Chủ nhiệm Cao hỏi chị Trương.

Chị Trương không ngờ cô ấy đã rời đi mà hai người này lại dám dùng những lời như vậy để lừa gạt người khác, tức khắc giận đến phát run: “Chủ nhiệm, những việc này nói ra thì rất phức tạp.”

“Cô cứ từ từ nói, tôi gọi cô tới đây là để giải quyết vấn đề, tuy bây giờ cô không còn làm việc ở đây nhưng tôi cũng không thể để cô ôm theo oan ức rời đi.” Chủ nhiệm Cao tỏ thái độ kiên quyết.

Hốc mắt của chị Trương cũng lên men.

Nếu sớm biết tính cách của chủ nhiệm là như thế này thì cô ấy cũng không thảm như thế.

“Chủ nhiệm, mấy công việc này là bọn họ nhờ tôi làm. Lúc đầu tôi cũng không muốn làm, hai người bọn họ luôn thừa dịp tôi không có mặt, lén trộm đi những tài liệu mà tôi đã xử lý xong, còn có bảng biểu thống kê mà tôi đã điền, không ngừng phá hoại thành quả công việc của tôi, lúc ấy tôi không có bằng chứng chứng minh, có miệng cũng không nói rõ được, cuối cùng vì muốn được làm việc yên lành nên tôi chỉ đành đồng ý. Sau khi tôi đồng ý thì những chuyện kia không xảy ra nữa nhưng mỗi tháng bọn họ đều ném những đầu việc thống kê cho tôi, sau đó ngay cả việc hòa giải cũng ném cho tôi nốt. Một mình tôi làm phần việc của ba người, hiệu suất không thể nào cao được, bọn họ lại ép tôi phải làm xong việc của bọn họ trước thì mới được làm việc của tôi. Bọn họ càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn ép tôi âm thầm tới nhà bọn họ làm việc nhà... Chỉ cần tôi không làm theo ý bọn họ là bọn họ sẽ phá hoại công việc của tôi, tôi không làm được gì cả. Tôi cũng muốn tới nói với chủ nhiệm nhưng bọn họ lại nói chủ nhiệm ghét nhất là người mách lẻo. Tôi nhát gan, không có bản lĩnh, chỉ có thể yên lặng nghe lời hai người bọn họ, tôi thật sự là không chịu đựng nổi nữa nên mới xin điều chuyển công tác.” Chị Trương vừa khóc vừa nói, trong lòng có quá nhiều oan ức, cho dù lúc trước chủ nhiệm dò hỏi thì cô ấy cũng chưa từng nói ra.

“Cô nói dối! Chúng tôi không có, hơn nữa...” Lâm Yến không ngờ chị Trương lại nói ra hết, cô ta không biết sợ sao…

“Chủ nhiệm, hai người bọn họ không chỉ ép tôi làm việc mà có đôi khi không hài lòng, bọn họ còn đánh tôi. Tôi bị bọn họ đánh nhiều lần nhưng chỉ có thể nói là ngã bị thương.” Chị Trương tiếp tục nói.

Cô ấy nhìn hai người kia: “Tôi biết dù bây giờ tôi có nói hay không thì mấy người cũng sẽ đến tìm tôi, mấy người còn muốn uy h.i.ế.p tôi sao? Thậm chí bây giờ tôi không nói ra chuyện này, sau này hai người không uy h.i.ế.p được đồng nghiệp mới thì cũng sẽ tới tìm tôi. Mấy người căn bản không muốn buông tha tôi.”

“Chủ nhiệm, tôi không có, không chừng là chị Trương nghe ai nói bậy nên mới muốn bôi đen hai người chúng tôi.” Lâm Yến thật sự muốn phát điên.

Chủ nhiệm Cao bị cô ta chọc cho tức chết, thì ra Lâm Yến và Lục Phương đã dùng cách này để qua mặt bà ấy, rêu rao bà ấy là người bụng dạ hẹp hòi, còn không thích người ta tới cáo trạng? Rốt cuộc trong mắt người khác bà ấy đã thành người như thế nào rồi?

“Chủ nhiệm, tuy Lục Phương nhờ cô ấy làm việc nhưng chúng tôi không hề đánh người, là cô ấy bôi đen chúng tôi, ác ý trả thù! Căn bản không có chứng cứ!” Lâm Yến thật sự phát đen, thét chói tai đẩy hết mọi chuyện lên đầu người khác.

Ngay từ đầu Lục Phương đã thương lượng sẽ cõng nồi thay cho Lâm Yến nhưng cô ta không ngờ Lâm Yến lại phủi sạch sẽ như vậy, nhất thời ngơ ra.

“Chủ nhiệm, lúc trước tôi bị thương đều có đến bệnh viện khám, đó căn bản không phải là vết thương do té ngã, chuyện này tôi có thể tìm bác sĩ làm chứng. Chuyện bọn họ ép tôi làm phần việc của bọn họ, chỉ cần đi tìm những người tôi đã hòa giải là biết. Lúc trước bọn họ bắt nạt tôi như thế, bây giờ lại muốn dùng cách thức tương tự để ức h.i.ế.p đồng nghiệp mới. Vốn dĩ tôi đã nghĩ tôi đi rồi thì chuyện này không liên quan tới tôi nữa, nhưng mà... hôm nay đồng nghiệp mới tới tìm tôi hỏi những phần việc tôi để lại trước đây thì tôi đã biết bản thân không thể cho qua chuyện này như vậy. Chủ nhiệm, tôi thật sự đã bị bọn họ ức hiếp.” Chị Trương lúc này đã gom hết dũng khí, cô ấy nhìn những người xung quanh, trong đầu lập tức hiện ra câu nói mà Bạch Tú Tú đã nói với cô ấy lúc giữa trưa, chính nghĩa thuộc về cô ấy.

Lúc đó cô ấy vẫn cứ nghi hoặc không biết là chính nghĩa gì, hiện giờ cũng xem như hiểu rõ, Bạch Tú Tú xem bản thân là nạn nhân sắp bị đồng nghiệp bắt nạt còn cô ấy là người có thể giúp đỡ Bạch Tú, đồng thời có thể nói ra những oan ức trong lòng.

Chủ nhiệm Cao nghe xong, lại nhìn về phía Lục Phương cùng Lâm Yến: “Tôi sẽ ghi chép lại toàn bộ chuyện này, sau đó mới quyết định xem sẽ xử lý hai cô như thế nào. Còn bây giờ... hai người các cô lập tức xin lỗi chị Trương, trong khoảng thời gian chị Trương làm việc ở tổ dân phố, phần việc mà hai cô đã ép chị ấy làm, chúng tôi sẽ thống kê lại, đến lúc đó các cô phải bồi thường tiền cho cô ấy, cả việc các cô làm chị Trương bị thương đều phải tính. Hiện tại hai người các cô mau chóng làm cho xong những việc còn sót lại, tôi cũng không cho các cô cùng đi làm công tác hòa giải nữa, cần phải có những người khác đi cùng cho đến khi chúng tôi thương lượng xong chuyện của hai cô.”

Chủ nhiệm Cao nói thế khiến trong lòng Lục Phương cùng Lâm Yến dâng lên một dự cảm bất hảo.

Lục Phương cảm thấy chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả những gì cô ta nghĩ, chủ nhiệm cũng không phải loại người vì thể diện mà giải quyết chuyện này trong phạm vi của phòng làm việc như lời Lâm Yến nói, chủ nhiệm lúc này thậm chí còn có thể khiến cho hai người bọn họ chịu mức xử phạt nặng nhất.