Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 342




"Mẹ, mẹ chờ đã... Con, con thật sự biết lỗi rồi, con biết con làm vậy là sai, nhưng con cũng là vì con trai. Con cũng hết cách rồi, ít nhất... ít nhất mẹ cũng thương hại con một chút đi. Hiện tại mẹ đuổi bọn con đi chẳng khác nào muốn con chết. Con nhỏ em gái kia của con, nó thì có gì giỏi chứ? Nó có thể lo được gì cho mẹ chứ? Mẹ... Mẹ đừng có nghe mấy người trong tổ dân phố nói bậy, mẹ, chúng ta là người một nhà, chờ đóng cửa lại có chuyện gì mà không bàn lại được chứ?"

Lúc này Dương Tiểu Đông cũng không dám cần mặt mũi gì nữa, đau khổ cầu xin.

Bà cụ cũng khóc theo, nhưng mà ngẫm đến lúc bà ấy chịu đói chịu lạnh, còn có những lời con trai vừa mới nói, trong lòng bà ấy thật sự không thể ấm lên nỗi.

Cũng không dám tin ông ta nữa.

Bà cụ thở dài hất văng đôi tay đang nắm lấy tay mình của ông ta nói: "Tiểu Đông à, mẹ biết vì sao con làm thế. Mẹ không trách con, nhưng mà mẹ vẫn còn muốn sống. Chờ mẹ c.h.ế.t rồi, mấy anh em con lại chia đều gia sản. Hiện tại... Cho dù con có nói nhiều hơn nữa thì mẹ cũng không dám tin lời con nói. Con và vợ con đều có công việc, có gì mà không sống được chứ? Còn có con trai con nữa, không phải nó cũng đã xin được việc rồi sao? Mấy đứa đều rất giỏi, mẹ không lo lắng cho các con."

Bà cụ nói xong, cũng không dám tiếp tục ở lại trong nhà nữa.

Tuy rằng con trai đối xử với bà ấy như thế, nhưng trong lòng bà ấy vẫn cứ nhớ thương con trai. Đây là con của bà ấy, đã sống cùng bà ấy rất lâu.

"Tiểu Bạch, để tôi đưa bà Dương đi là được, cô quay về tổ dân phố đi, nếu còn chưa tan ca thì cô báo với chủ nhiệm một tiếng giúp tôi, nói tối nay tôi đưa bà Dương về rồi trực tiếp về nhà luôn. Nếu tan ca rồi thì không cần phải nói."

Vương Quỳnh đỡ bà cụ, dặn dò Bạch Tú Tú một câu.

"Vậy cảm ơn cô Tiểu Quỳnh. Cô cứ yên tâm về nhà, nếu còn chưa tan ca thì tôi sẽ đi thông báo giúp cô." Bạch Tú Tú rất biết ơn Vương Quỳnh, mấy ngày nay đều là Vương Quỳnh chăm sóc giúp đỡ cô.

"Có gì mà khách sáo chứ?"

Vương Quỳnh cũng rất có hảo cảm với đồng nghiệp mới Bạch Tú Tú này, phong cách làm việc của Tiểu Bạch có chút giống với cô ấy.

Nhưng mà thái độ còn quyết tuyệt hơn cô ấy một chút.

Lúc Bạch Tú Tú quay về tổ dân phố thì vừa lúc là giờ tan ca.

Vương Thanh Hòa vẫn cứ đứng ở trước cửa chờ cô như mọi hôm.

Nhìn thấy chồng, Bạch Tú Tú đi đến nói với anh một tiếng: "Em đi lên lấy đồ."

Vương Thanh Hòa thấy vợ mình vội vã từ bên ngoài đi về, cũng không kéo cô lại nói chuyện, chỉ gật đầu chờ cô đi lấy đồ ra.

Bạch Tú Tú đi vào phòng, vừa khéo gặp được chủ nhiệm Cao.

Chủ nhiệm Cao nhìn thấy chỉ có một mình Bạch Tú Tú quay về, không đợi Bạch Tú Tú nói cái gì đã chủ động hỏi: "Sao chỉ có một mình cô về thế? Tiểu Quỳnh đâu? Cô ấy không đi về với cô à?"

"Chủ nhiệm, Tiểu Quỳnh đưa bà Dương đến nhà con gái của bà ấy rồi." Bạch Tú Tú nói ngắn gọn chuyện này cho chủ nhiệm Cao biết.

Chủ nhiệm Cao cũng nhíu chặt mày: "Lúc trước tôi cũng có nghe nói về chuyện của bọn họ rồi. Chuyện về bà cụ Dương, nếu cô cảm thấy có cái gì phiền phức thì cứ việc nói với tôi."

"Cảm ơn chủ nhiệm."

Bạch Tú Tú lập tức cảm ơn, dù sao thì mấy người kia còn chưa dọn đi, cô cũng không thể nói quá khẳng định được, lỡ như nhà bọn họ lại kiếm chuyện gì đó, nói không chừng đúng là còn cần chủ nhiệm giúp đỡ.

"Được rồi, mau đi lấy đồ rồi tan ca đi."

Chủ nhiệm Cao cũng không giữ Bạch Tú Tú lại nói quá nhiều, từ sau khi Bạch Tú Tú đến đây đi làm, ngày nào chồng của cô cũng sẽ đến đón cô.

Hiện tại tất cả mọi người trong văn phòng bọn họ gần như đều đã biết chuyện này hết rồi.

Bạch Tú Tú cầm đồ rồi lập tức đi ra khỏi cửa.

Vương Thanh Hòa cầm lấy mấy thứ vợ mang ra, sau đó đạp xe chở cô đi.

"Hôm nay Dư Thành tìm anh nói chuyện, anh ấy muốn bán thêm một mớ dược liệu, hỏi thăm chúng ta có dược liệu cho anh ấy không." Vương Thanh Hòa đạp xe, nhỏ giọng thương lượng chuyện này với vợ.

"Được đó, trong không gian đã thu hoạch được không ít cát cánh, nếu lại thu hoạch thêm nữa thì em phải để ở trong nhà luôn rồi. Lỡ bị mẹ nhìn thấy được cũng không tiện giải thích."

Bạch Tú Tú vô cùng đồng ý với chuyện này.

"Được rồi, tuần sau nhà máy cho nghỉ, anh sẽ đi tìm một nơi an toàn." Vương Thanh Hòa cũng không có ý định để Dư Thành đến nhà bọn họ, cũng không có định để Dư Thành vào huyện.

Dạo gần đây không ít chợ đen đều đã bị đóng cửa, đi trong huyện cũng rất nguy hiểm.

Cách tốt nhất chính là tìm một nơi an toàn.

Anh và Tú Tú sẽ đến đó trước, để đồ đạc ở đó, sau đó lại bảo Dư Thành đến lấy.

Mỗi lần đều đổi chỗ khác.

"Nghe lời anh." Đối với việc xử lý dược liệu trong không gian, Bạch Tú Tú hoàn toàn nghe theo lời của Vương Thanh Hòa.

Cô tin tưởng anh, hơn nữa cũng đã nhìn thấy bản lĩnh làm ăn buôn bán của anh, vô cùng tin tưởng vào trực giác của anh.

Đối với cô và Vương Thanh Hòa mà nói, không gian chính là báu vật có thể giúp cuộc sống của bọn họ càng tốt hơn, cho nên nhất định phải sử dụng nó một cách an toàn và lâu dài.

Trước khi anh chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cô sẽ không nói bất cứ chuyện gì thúc giục anh, làm anh cảm thấy có áp lực.

Hai người ở bên này thì chạy về nhà, bên kia.

Hôm nay Hạ Minh và Hạ Vi đi ra ngoài dạo cả ngày trời, hai người thương lượng chia binh làm hai, đi thông báo chuyện Hạ Vi muốn ở lại trong nhà thêm vài ngày.

Hạ Vi đi tìm mẹ, Hạ Minh thì đi tìm cha.

Đến lúc đó trong nhà thương lượng xong là có thể tránh cho mọi người lại cãi nhau thêm một trận nữa.

Trên đường đi, Tề Nghênh Nghênh nghe con gái cưng của mình nói muốn dời ngày kết hôn lại muộn một chút, hi vọng thận trọng một chút, lập tức cực kỳ muốn vỗ tay khen ngợi.

"Vi Vi, con suy nghĩ như thế là đúng lắm, mẹ ủng hộ con, chờ về nhà mẹ lập tức nói cho cha ngay. Sao ông ấy có thể tức giận trực tiếp gả con đi như thế chứ?"

Giọng điệu của Tề Nghênh Nghênh vô cùng kích động, hôm nay thật sự là quá may mắn, không chỉ công việc thuận lợi mà đến cả Vi Vi cũng không còn tùy hứng nữa.

Hạ Vi cúi đầu, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, nhưng mà lại không thèm để ý chút nào, trong lòng cô ta cứ luôn nghĩ đến chuyện Hạ Tuệ Tuệ đi tìm Kỷ Phong.

Có chuyện gì mà nhất định phải giấu mình cô ta chứ?

Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong... Bọn họ đã nói gì?

Bọn họ thật sự không có việc gì sao?

Bên kia, Hạ Minh cũng đang nói cho Hạ Chí Phi nghe chuyện này.

Hạ Chí Phi không ngờ con trai có thể mang đến tin tức tốt như thế, vui vẻ vỗ vai cậu ta nói: "Được, tốt lắm, cuối cùng con cũng coi như trưởng thành, biết suy nghĩ cho em gái rồi."

"Cha, vậy cha đồng ý rồi sao?" Hạ Minh không ngờ mọi chuyện lại có thể giải quyết nhanh gọn như thế.

"Có cái gì mà không đồng ý chứ? Ngày hôm qua cha là tức giận vì nó không biết điều, hiện tại nó suy nghĩ thông suốt rồi, tuy rằng còn muốn gả cho Kỷ Phong, nhưng ít nhất còn biết suy xét nhiều hơn. Lỡ như trong khoảng thời gian này nó phát hiện ra Kỷ Phong không phải thứ tốt lành gì, nhà chúng ta cũng không đến mức bị tổn thất. Nếu phát hiện Kỷ Phong là người không tệ, vậy thì cũng không đến mức làm nó bị bỏ lỡ."

Giờ phút này Hạ Chí Phi cảm thấy vô cùng sung sướng.

Ông ta đã bực bội mấy ngày rồi, cuối cùng cũng vui vẻ.

Trong lòng Hạ Minh cũng vô cùng vui vẻ, tốt quá rồi, chắc là đã có thể bảo vệ được tiền trong nhà rồi nhỉ?

Ngày mai cậu ta còn phải chạy đi hỏi anh cả chị cả xem tiếp theo phải làm sao bây giờ.

Hai nhóm bọn họ gần như là đi về nhà cùng một lúc, mặt người nào cũng tràn ngập vui mừng, nhưng mà cảm giác vui vẻ này chỉ kéo dài đến lúc bước vào nhà thôi.

Bọn họ đi vào nhà, lập tức nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Kỷ Phong.