Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 314




Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua con trai thứ hai, lại nhìn con trai út.

Hai đứa con trai này đều là hi vọng và tương lai của nhà họ Vương bọn họ, ông ta không thể làm cho bất cứ người nào thất vọng được.

Thằng năm đồng lòng với vợ, dưới loại tình huống này, trong tay Chu Kiều Kiều còn nắm giữ công thức bí mật, ông ta không đồng ý cũng không có tác dụng.

Cũng may là cô ta không nhắc đến chuyện ra ở riêng.

Vương Thủ Thành âm thầm tính toán một chút, lập tức đồng ý ngay: “Được rồi, chuyện này cha đồng ý.”

“Cảm ơn cha.” Chu Kiều Kiều hài lòng.

“Cha?” Vương Thanh Phú vội vàng kêu ông ta.

Vương Thủ Thành bảo anh ta tạm thời đừng nói gì: “Cha không biết vì sao hai đứa cứ nhất quyết phải đến tỉnh thành, nhưng mà đi đến tỉnh thành, trời xa đất lạ. Chúng ta còn kết thù với người ta, nếu muốn đi cha cũng đồng ý, nhưng mà hai đứa nhất định phải cho anh hai đi cùng. Anh hai đi cùng với hai đứa cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, sau này mấy đứa ở bên đó ổn định rồi, cả nhà cũng có thể dọn qua bên đó. Nhà chúng ta mới có thể càng ngày càng tốt hơn. Vợ thằng năm, nếu con đồng ý, chúng ta cứ làm như thế, nếu như con không đồng ý thì thôi. Cùng lắm thì mọi người cùng nhau ở lại nơi này, con cũng đừng nghĩ đến chuyện đến chợ đen buôn bán gì đó. Cả gia đình chúng ta không cùng con mạo hiểm lớn như thế. Đến lúc đó mọi người đều thành thật làm việc, cả đời này cả gia đình của chúng ta cứ như thế, cha cảm thấy cũng khá tốt. Chuyện khác cha không thể quản được, nhưng mà con là con dâu nhà họ Vương chúng ta, chắc là cha vẫn có quyền lợi không cho con đi phạm sai lầm đúng không?”

Vương Thủ Thành cũng bắt chước Chu Kiều Kiều, cô ta uy h.i.ế.p ông ta, ông ta cũng uy h.i.ế.p lại Chu Kiều Kiều.

Đừng tưởng rằng không có ai có thể làm gì cô ta.

Nếu tất cả mọi người đều chiều theo ý cô ta, vậy thì sao mà được chứ?

Vậy thì không bao lâu sau, bọn họ sẽ quăng cả gia đình đi hết đúng không?

Thằng năm cũng là đồ vô dụng, không thể đắn đo được con vợ này.

Biểu cảm trên mặt Chu Kiều Kiều thay đổi kịch liệt.

Không ngờ cha chồng lại còn có thể nghĩ ra chiêu xấu xa như thế, ông ta rõ ràng là muốn buộc cô ta phải đồng ý.

Cô ta nhất định phải đến tỉnh thành!

Những người khác cũng không ngờ ông già này lại tàn nhẫn đến thế.

Triệu Thúy Hoa đứng hóng trò hay, cảm thấy vô cùng đáng tiếc, tiếc là chị cả đã đến tỉnh thành rồi, nếu không cô ta còn có thể đi kể chuyện này cho chị cả biết!

Chu Kiều Kiều rối rắm một lúc lâu, chỉ có thể đồng ý.

“Dạ được, chúng ta cứ lấy được sạp hàng kia vào tay là được, chờ sau này kiếm tiền rồi, tất cả đều phải dùng để tìm quan hệ đổi công việc cho bọn con. Con đã hỏi thăm rồi, nếu muốn nhận ca một công việc ở tỉnh thành, một người ít nhất cũng phải tốn hơn một nghìn đồng, chẳng dễ dàng chút nào.”

Chu Kiều Kiều thỏa hiệp.

Bởi vì chuyện tốt lần này cũng có phần mình, cho nên Vương Thanh Phú không kiếm chuyện nữa, trong lòng loáng thoáng cũng có chút kích động.

Thật đúng là nằm mơ cũng không ngờ được rằng, anh ta cũng sẽ có cơ hội đến tỉnh thành làm việc.

Lần trước đi theo cha đến tỉnh thành, nơi đó phồn hoa nhộn nhịp hơn huyện của bọn họ rất nhiều!

Nếu như thật sự có thể đến đó, sau này vợ của anh ta lại sinh cho anh ta một đứa con trai, cả gia đình bọn họ sẽ cắm rễ ở tỉnh thành…

Vương Thanh Phú chỉ cần nghĩ thôi cũng đã muốn cười thành tiếng rồi.

“Được rồi, mọi người ăn cơm trước đi, hiện tại cũng đã trưa rồi, cơm thì không lo ăn, chỉ lo nói mấy thứ này.” Vương Thủ Thành cũng vui vẻ, chuyện ngày hôm nay cũng có thể để những người khác nhìn thấy, ông ta còn có thể khống chế gia đình này.

Ai cũng đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Ông ta nhất định phải làm chủ của cái nhà này.

Không ai biết chút tranh cãi nhỏ trong nhà lão Vương.

Lúc này Vương Thanh Hòa đã về nhà.

Bạch Tú Tú đã cùng Tiểu Trương và Hạ Minh cùng nhau dọn dẹp mọi thứ trong nhà xong xuôi, bình thường khi Hạ Minh ở nhà, có bao giờ phải làm việc vất vả như thế đâu chứ?

Cậu ta mệt đến mức ánh mắt cũng mất đi ánh sáng.

Cậu ta ngơ ngác ngồi trên giường đất, Tiểu Trương thì lại đang nói chuyện trên trời dưới đất với Bạch Tú Tú, Tiểu Trương nói một ít chuyện về nhà họ Trương mà anh ấy tìm hiểu được trong mấy ngày nay, còn có một vài chuyện ở chợ đen.

Nhìn thấy Vương Thanh Hòa quay về, Tiểu Trương vội vàng đứng lên: “Anh Vương, sao bây giờ anh mới về? Bọn em đều đã dọn dẹp đồ đạc xong hết rồi, không phải chiều nay anh chị phải ngồi xe lửa về sao? Em và mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó lập tức đưa anh chị đến ga xe lửa.”

Vương Thanh Hòa nghe thế vội cảm ơn: “Hôm nay phiền cậu nhiều rồi, Tiểu Trương.”

“Thanh Hòa, bên anh cũng đã xử lý xong rồi sao?” Bạch Tú Tú quan tâm hỏi anh.

Vương Thanh Hòa được vợ quan tâm, trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Ừ, đã xử lý xong hết rồi, Hạ Minh đâu? Dẫn cậu ta và Tiểu Trương đi ăn một bữa cơm rồi chúng ta lập tức quay về. Bên nhà máy đồ hộp xử lý chuyển sổ lương thực quá phiền phức, chậm trễ một chút thời gian. Hôm nay chắc phải đến tối mới về đến nhà.”

“Không có gì, vừa lúc chúng ta còn có thể nghỉ ngơi một hôm. Hạ Minh ở trong phòng, để em đi gọi.”

Bạch Tú Tú nói xong lập tức định đi gọi.

Tiểu Trương vội vàng đi trước: “Anh Vương, chị dâu, hai người chờ đó, để em đi gọi cậu ta là được.”

Tiểu Trương đi vào phòng, Hạ Minh vẫn còn mệt đến mức mất hồn mất vía.

“Hạ Minh, anh của cậu về rồi, chúng ta mau đi ăn trưa đi, sau đó các cậu cũng có thể đi về tỉnh thành.” Tiểu Trương lắc lư tay trước mặt cậu ta.

Hạ Minh vừa nghe nói đến tỉnh thành, lập tức lên tinh thần một chút.

“Cuối cùng cũng có thể về nhà, ăn cơm, mau đi ăn cơm thôi.”

Cậu ta vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Vương Thanh Hòa, lập tức ấm ức mách lẻo: “Anh cả, anh có thể quản vợ của anh không? Vợ của anh còn bắt tôi phải làm việc nữa đó, đến cả cha mẹ tôi cũng chưa từng bắt tôi làm việc như vậy!”

“Hôm nay cậu đến đây không phải là vì làm việc giúp chúng tôi sao? Đây không phải là ý của bọn họ à? Thậm chí cậu còn là người xung phong, vợ tôi có lỗi gì chứ?” Vương Thanh Hòa bình tĩnh hỏi lại cậu ta.

Hạ Minh há to miệng đến mức có thể nhét một quả trứng gà, không dám tin rằng anh lại có thể nói ra những lời như thế này.

“Tôi là em trai của anh đó!”

“Vậy chẳng phải cậu nên tôn trọng chị dâu sao? Cậu làm việc giúp chúng tôi thì có gì sao à?” Vương Thanh Hòa tiếp tục hỏi lại cậu ta.

"Không đúng! Anh…”

Hạ Minh muốn sửa lại suy nghĩ sai thái quá này của anh.

Ánh mắt của Vương Thanh Hòa vô cùng xa cách và lạnh nhạt: “Đừng có nói với tôi là cậu đang trông chờ vào chuyện tôi sẽ chăm sóc cho cậu, thậm chí vì muốn lấy lòng cậu, làm cậu vui mà bắt vợ tôi phải chịu tủi thân đó nha?”

Hạ Minh ngơ ngẩn, rất muốn hỏi anh, chẳng lẽ không nên là như thế sao?

Tuy rằng cha mẹ đón anh về nhà, nhưng cậu ta và anh hai còn chưa chấp nhận ông anh cả này mà! Chẳng lẽ cậu ta không thể mắng sao?

“Cậu còn trẻ, tại sao lại thích mơ mộng viển vông như thế?” Vương Thanh Hòa nhìn Hạ Minh đang dại ra.

Sau đó anh lại tiếp tục sửa lại suy nghĩ của cậu ta: “Từ đầu đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hòa nhập vào gia đình của cậu. Hạ Minh, là nhà của cậu nợ tôi, tôi không nợ các cậu bất cứ thứ gì.”

“Sao cha mẹ tôi lại thiếu nợ anh chứ! Không phải cha đã tìm anh sao…”

Hạ Minh nói xong chột dạ, thật ra ông ta cũng chỉ bắt đầu tìm kiếm mấy năm thôi.

“Không phải cậu là người biết rõ ràng nhất lý do vì sao ông ta lại tìm tôi sao? Còn chuyện vì cái gì là nợ tôi, chú ba của cậu chỉ là không đến nhà cậu thôi, không phải đã chết. Ông ta hợp tác với người nhà họ Vương lén trộm tôi đi như thế nào, mấy năm nay tôi sống như thế nào, nếu như cậu không biết rõ, không bằng cậu đi hỏi bọn họ thử đi.”