Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 313




Vương Thanh Kỳ nhanh chóng bước lại gần Chu Kiều Kiều, nói cho cô ta biết suy nghĩ của chính mình: "Vợ à, chuyện làm ăn buôn bán trong chợ đen nguy hiểm biết bao nhiêu đúng không? Em nhìn mấy người bị bắt đợt trước mà xem. Anh nghe nói bọn họ đều bị đưa đến nông trường cải tạo. Chuyện nguy hiểm như thế, để cha làm không phải tốt hơn sao. Hai chúng ta chỉ cần lấy được ích lợi là được rồi.”

“Anh đừng có nói mấy lời này dỗ em, em nói cho anh biết, em may mắn như thế, không thể nào có chuyện…” Chu Kiều Kiều nói được một nửa rồi lại không nói nữa.

Tuy rằng cô ta đúng là rất may mắn, nhưng mà vận may của cô ta đúng là đã không còn ghê gớm giống như lúc trước nữa.

Đến cả một con hươu hoang cũng không thể bắt được.

Để ông già kia tiếp quản chuyện làm ăn, sau này cô ta và Vương Thanh Kỳ đến tỉnh thành. Đến tỉnh, đến nơi sau này Vương Thanh Kỳ sẽ làm giàu, cuộc sống của cô ta không phải sẽ càng tốt hơn sao?

Đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Chu Kiều Kiều khẽ cắn môi, đỏ mắt nhìn anh ta: “Vậy anh phải để cha hứa với chúng ta, cả gia đình nhất định phải tập trung tiêu dùng vào chuyện đưa hai chúng ta đến tỉnh thành, chúng ta nhất định phải đến tỉnh thành.”

Lại là tỉnh thành!

Nhắc đến tỉnh thành, Vương Thanh Kỳ cũng rất sốt ruột: “Hiện tại cuộc sống của chúng ta chưa đủ tốt sao? Trong huyện cũng chẳng có bao nhiêu nhà sống tốt bằng chúng ta. Cả gia đình chúng ta ở cùng nhau, còn có thể hỗ trợ cho nhau. Anh đang làm việc cũng khá tốt, vợ à em…”

“Thanh Kỳ, chắc là anh cũng biết vận may của em luôn rất tốt đúng không?” Chu Kiều Kiều quyết định tiết lộ một chút cho anh ta.

Vương Thanh Kỳ hơi sửng sốt: “Đúng vậy, vận may của em rất quái dị.”

“Lần trước em đột nhiên nằm mơ, em mơ thấy sau khi hai người chúng ta đến tỉnh thành, cuộc sống của chúng ta còn tốt hơn hiện tại mấy ngàn mấy vạn lần. Rất nhiều năm sau đó, hai chúng ta còn trở thành người có quyền lực và danh tiếng ở tỉnh thành! Thanh Kỳ, em là vợ của anh, hai chúng ta mới là người một nhà. Em có hại ai thì cũng không thể nào hại anh được. Anh tin tưởng em đi, phải đến tỉnh thành thì mới là điều tốt nhất cho hai chúng ta.”

Trong lòng Chu Kiều Kiều vừa âm thầm phỉ nhổ mắng mỏ Vương Thanh Kỳ không có chút ý chí tiến tới, không ngờ anh lại chưa từng nghĩ đến chuyện muốn sống tốt hơn mấy người Vương Thanh Hòa.

Nhưng cô ta lại chỉ có thể dựa vào anh ta.

Chỉ có thể nói cho anh ta biết một vài thứ về giấc mơ của cô.

Vương Thanh Kỳ nghe xong lập tức ngẩn người: “Đó chẳng phải chỉ là một giấc mơ thôi sao?”

“Em rất hiếm khi nằm mơ, hơn nữa giấc mơ kia rất chân thật. Em may mắn như thế, không thể nào là người thường được. Anh có thể cưới được em, càng không thể nào là người thường.” Chu Kiều Kiều không cam lòng tiếp tục khuyên anh ta.

Vương Thanh Kỳ nghe cô ta khuyên xong cũng động lòng.

Hiện tại anh ta đã không nghĩ đến chuyện gì mà phải sống sung sướng hơn anh cả, nhưng nếu như đến tỉnh thành có thể làm cuộc sống của anh ta càng tốt hơn, vậy anh ta cũng đồng ý.

Vợ nói cũng có lý, cô ta may mắn như thế, cô ta gả cho anh ta, chứng tỏ anh ta rất lợi hại.

Nhưng mà…

“Anh sợ cha sẽ không vui.” Vương Thanh Kỳ có chút do dự.

“Nếu để muốn làm bọn họ vui, vậy cuộc sống của hai chúng ta thì sao?” Chu Kiều Kiều càng hận hơn, tại sao ông trời lại cho anh ta có được tương lai xán lạn kia chứ?

Loại người vô dụng như anh ta!

“Hay là, anh và em cùng nhau đi gặp cha nói chuyện đi.”

Chu Kiều Kiều hết cách với anh ta, chỉ có thể nghĩ đến chuyện đi cùng.

“Vậy được rồi."

Vương Thanh Kỳ đồng ý ngay lập tức.

Hai người thống nhất ý kiến xem nên nói như thế nào, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Lúc này cả gia đình vẫn còn đang ăn cơm.

Nhìn thấy bọn họ đi ra, Vương Thủ Thành liếc mắt nhìn bọn họ hỏi: “Lại muốn ăn cơm rồi à?”

Chu Kiều Kiều cười làm lành nói: “Cha, về chuyện cha nói lúc nãy, con có một yêu cầu.”

“Yêu cầu?” Vương Thủ Thành buông đũa xuống, trong mắt hiện lên vẻ toan tính và ghét bỏ.

Vợ thằng năm đúng là không yên phận, còn dám đưa ra yêu cầu nữa.

Thật đúng là chẳng biết điều gì cả!

“Đúng vậy, yêu cầu.” Chu Kiều Kiều cũng không quan tâm ông ta có vui vẻ hay không.

Cô ta kéo chặt lấy chồng mình, kéo ống tay áo của anh ta, muốn bảo anh ta mở miệng.

Vương Thanh Kỳ đối mặt với cha và mấy người anh trai, lập tức có chút sợ hãi.

Nhưng lúc này Chu Kiều Kiều đang ép buộc anh ta, anh ta chỉ có thể dựa theo những lời đã thương lượng với vợ lúc nãy, đưa ra yêu cầu: “Chuyện là thế này, cha, nhà chúng ta có thể bán điểm tâm ở chợ đen, tuy rằng nói là cả gia đình cùng nhau cố gắng, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào công thức bí mật của vợ con. Nếu như không có công thức bí mật của vợ con, sao có thể có được như ngày hôm nay chứ? Cho dù lúc trước vợ con làm hại gia đình chúng ta mất một số tiền lớn, nhưng mà số tiền nhà chúng ta kiếm được mỗi tháng ở chỗ đen đã hơn xa số tiền cần trả cho anh cả chị cả mỗi tháng rồi. Cho nên không có đạo lý gì mà cứ bắt vợ con trả giá cho nhà mình mãi như thế được. Cho dù không tách ra ở riêng thì cũng phải chia một chút ích lợi cho bọn con mới đúng chứ.”

Vương Thanh Kỳ càng nói càng chột dạ, cứ có cảm giác cha sắp sửa mắng anh ta rồi.

“Thằng năm, con cũng không thể nói như thế được.” Vương Thủ Thành đã chuẩn bị phản bác anh ta.

Sao Chu Kiều Kiều có thể để ông già này lên tiếng nói chuyện chứ?

“Cha, không thể nói như thế thì còn có thể nói như nào nữa? Con và Thanh Kỳ vẫn luôn cống hiến cho gia đình, hiện tại cha còn bảo con giao chuyện chợ đen cho cha quản lý. Bắt bọn con trả giá nhiều như thế, cha cũng nên lấy ra ích lợi gì đó đi chứ? Bây giờ con nói thẳng ra luôn, nếu như cha không đồng ý yêu cầu của con, vậy con sẽ không cung cấp công thức bí mật nữa. Cùng lắm thì cả nhà chúng ta cùng nhau nghèo.”

Chu Kiều Kiều hoàn toàn trở mặt.

Nếu cứ tiếp tục như thế, người bị nhà họ Vương hút m.á.u sẽ chính là cô ta!

Lúc trước khi Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú còn ở trong nhà, cha mẹ chồng chỉ nghĩ đến chuyện hút m.á.u của bọn họ, đối xử với cô ta và lão ngũ còn tốt một chút.

Hiện tại không còn ai để chiếm của hời, chỉ có thể tập trung lên người cô ta.

Cô ta nhất định phải trở mặt mới được.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Chu Kiều Kiều, Vương Thủ Thành cũng có chút đau đầu.

Ông ta biết ngay vợ thằng năm lắm chuyện mà!

“Được rồi, con cũng đừng có đứng đây hăm dọa cái gì nữa, nói đi, con muốn thế nào?” Vương Thủ Thành bảo cô ta nói điều kiện.

Lúc này Chu Kiều Kiều mới vui vẻ: “Sau này số tiền nhà chúng ta kiếm được nhất định phải ưu tiên giúp con và Thanh Kỳ đến tỉnh thành.”

“Cha còn tưởng là chuyện gì, lúc trước không phải nhà chúng ta đã nói là sẽ giúp hai đứa rồi sao?” Vương Thủ Thành lộ ra vẻ mặt hiền từ.

Thậm chí ánh mắt cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Chu Kiều Kiều không tin, cô ta cười mỉa nói: “Cha, lúc trước cha chỉ là qua loa lấy lệ con và Thanh Kỳ mà thôi, chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ. Hiện tại yêu cầu của con chính là số tiền mà chúng ta kiếm được nhất định phải dùng để giúp đỡ con và Thanh Kỳ vô điều kiện, lấy tiền lót đường cho chúng con đến tỉnh thành trước. Cho dù là không đủ tiền thì cha và mọi người đều phải nghĩ cách cho con. Chờ bọn con đến tỉnh thành rồi, mỗi tháng cũng phải chia cho bọn con một phần ba số tiền nhà mình kiếm được ở chợ đen, số còn lại cha và các anh tự chia với nhau. Nếu không được thì con tuyệt đối sẽ không nhường cho cha.”

“Chú năm, vợ chú nói chuyện với cha kiểu đó, có còn biết lễ phép là gì không? Chú không biết quản thím ấy à?” Trong lòng Vương Thanh Phú tràn ngập lửa giận, nhưng mà lúc mở miệng lại không nhắc đến chuyện quan trọng, chỉ lo quậy cho đục nước.

Vợ của thằng năm đúng là chẳng có chút lương tâm nào cả.

Chỉ biết lo cho cô ta và thằng năm sống tốt, cũng không biết nghĩ đến các anh em trong gia đình.

“Anh hai, em có thể quản cái gì đây? Ý của vợ em cũng là ý của em. Em và vợ em nhất định phải đến tỉnh thành, vợi lại, chờ bọn em đến tỉnh thành rồi, không lẽ còn có thể quên các anh sao?” Vương Thanh Kỳ bày ra thái độ vô lại, làm trong lòng Vương Thanh Phú càng tức giận hơn nữa.

Hai vợ chồng này đều chẳng phải thứ tốt lành gì!

Những người khác cũng đều không hé răng.

Hiện tại hai vợ chồng thằng năm mới là then chốt trong chuyện này.