Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 312




“Tôi cũng muốn báo thù thay cho chị lắm, nhưng mà phải để tôi đến tỉnh thành trước mới được. Chị Đường, ít nhiều gì chị cũng đã ở trong phòng làm việc lâu như thế, chị có biết bình thường Bạch Tú Tú làm việc như thế nào không?” Chu Kiều Kiều không muốn nói chuyện trả thù này nọ với cô ta.

Hiện tại chuyện càng quan trọng hơn chính là cô ta phải làm được thành tích.

Chỉ khi có thành tích, cô ta mới có thể nhanh chóng đi đến tỉnh thành.

Nếu cứ trông chờ tất cả vào một mình Đỗ Quyên thì không được, chủ nhiệm Đỗ quá tham lam!

Thấy Chu Kiều Kiều không thể giúp mình, còn muốn vớt vát một ít chỗ tốt từ mình, Tiểu Đường lại càng bực bội hơn nữa.

“Sao tôi biết cô ta làm việc như thế nào chứ? Thôi, nếu em không thể nào xả giận giúp tôi, vậy em có thể đi tìm chủ nhiệm Đỗ giúp tôi không? Hỏi bà ấy xem chỗ này còn có vị trí trống để tôi điều đến đây không? Tôi thật sự không muốn quay về công xã.”

Tiểu Đường cũng không dám tưởng tượng nếu người nhà chồng biết cô ta phải về công xã thì bọn họ sẽ đối xử với cô ta như thế nào nữa.

“Chuyện này… Tôi cũng không quá thân thiết với chủ nhiệm Đỗ, tôi chỉ có thể chuyển lời giúp chị thôi.” Chu Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt khó xử, trong lòng thầm mắng xui xẻo.

Cô ta không muốn dùng mối quan hệ của mình cho Tiểu Đường chút nào, con nhỏ Tiểu Đường này lại còn dám mở miệng đưa ra yêu cầu này, cô ta không biết xấu hổ à?

“Chị Đường, tôi còn có việc phải nhanh chóng về nhà, không thể nói chuyện với chị nữa rồi.” Chu Kiều Kiều nói xong lập tức bỏ chạy.

Tiểu Đường bực bội đứng yên tại chỗ, tức giận dậm chân.

Nhà lão Vương.

Chu Kiều Kiều quăng Tiểu Đường lại rồi, lập tức đi thẳng về nhà.

Vào nhà, vẫn là đại gia đình chen chúc chật kín nhà của cô ta và Vương Thanh Kỳ, Chu Kiều Kiều nhìn mà bực mình muốn chết.

Tại sao cả gia đình này đều ở trong nhà của cô ta chứ?

Tại sao Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa lại có thể đến tỉnh thành hưởng phúc hả?

“Vợ thằng năm về rồi a? Chuyện con nói với chúng ta lần trước đó, bọn họ đã đồng ý chưa? Đến chừng nào thì nhà chúng ta mới có thể giống tên Hồ Thiên kia, đến bao giờ mới khỏi cần phải chia tên cho tên Hồ Thiên đó nữa?” Trong lòng Vương Thủ Thành vẫn luôn nhớ thương chuyện này.

Nếu thật sự có thể tiếp nhận chuyện làm ăn kia, vậy nhất định phải để ông ta đứng ra quản lý.

Vợ thằng năm là đàn bà con gái, không có tư cách quản lý thứ quan trọng như thế của nhà họ Vương bọn họ.

Chu Kiều Kiều mới vừa đi vào phòng, còn chưa kịp uống miếng nước đã bị cha chồng liên tục chất vấn, lập tức xụ mặt xuống: “Cha, chuyện này cha có sốt ruột cũng chẳng có tác dụng gì, phải chờ người ta liên lạc với chúng ta mới được. Với lại chưa chắc gì người ta sẽ bán cho chúng ta.”

“Vậy thì con đi hỏi thăm nhiều vào, năn nỉ người ta. Chuyện này quan trọng như thế, con không thể để tâm hơn một chút sao? Chờ chuyện này xong xuôi rồi, mấy chuyện khác cứ giao cho cha xử lý. Con là đàn bà phụ nữ, không tiện đi ra ngoài gặp người khác, cứ để cha đi là được.”

“Cái gì?” Chu Kiều Kiều lập tức nổi điên.

“Đây là tiền do con kiếm được, cũng là con đi tìm người…”

Cô ta còn chưa nói hết câu, Vương Thủ Thành đã tức giận vỗ bàn quát to: “Cái gì gọi là con đi tìm người hả? Cái gì mà tiền do con kiếm được? Đều đều là do cả gia đình chúng ta cùng làm, nếu như con không có nhà họ Vương chúng ta giúp đỡ, một mình con thì có thể làm được cái gì. Nếu để con nắm quyền chuyện này, con bảo mấy đứa anh của thằng năm suy nghĩ như thế nào? Sao con không thể hiểu chuyện một chút hả?”

Trong lòng Chu Kiều Kiều cảm thấy vô cùng buồn nôn, ông già này rõ ràng là muốn nắm giữ toàn bộ lợi ích để dễ bề khống chế bọn họ.

“Đúng đó thím năm à, cha nói đúng lắm, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, hiện tại thím đi làm khá tốt, sao còn có thời gian xử lý chuyện này hả? Sau này cha có thể giao công việc trong tay cho người khác thay ca, tập trung quản lý những chuyện này.”

Lão nhị Vương Thanh Phú là người đầu tiên đứng về phe Vương Thủ Thành,

Nếu có thể giữ lại công việc thì cứ để vợ của anh ta nhận ca.

Có cha ở đây, ích lợi trong chợ đen cũng không đến mức bị cả gia đình thằng năm chiếm hết.

Với anh ta mà nói, đây là chuyện trăm lợi mà không có hại.

Vương Thanh Phú ước gì có thể giơ hai tay hai chân lên tán thành.

Vương lão tứ vốn dĩ đã sắp ngủ gật rồi, bị vợ Trần Phương huých nhẹ, lập tức tỉnh táo lại.

Anh ta cũng ậm ừ phụ họa theo: “Đúng đó, cha và anh hai nói rất đúng.”

Cả gia đình này, ngoại trừ hai vợ chồng Triệu Thúy Hoa ngồi hóng chuyện và Vương Thanh Kỳ không dám hó hé tiếng nào ra, những người khác đều tán thành với ý kiến của Vương Thủ Thành.

Chu Kiều Kiều tức giận muốn chết.

“Hiện tại còn chưa chắc có thể thành công, chúng ta bàn chuyện này có phải hơi sớm rồi không?”

Chu Kiều Kiều không cam lòng, dự tính đẩy chuyện này ra sau từ từ lại tính tiếp, nếu không thể để cô ta quản lý, vậy dẹp chuyện này luôn đi.

Lãng phí tiền bạc trong nhà!

“Không sớm chút nào, nếu chờ thành công mới thảo luận thì muộn rồi. Vợ thằng năm, con gả đến nhà họ Vương chúng ta, vậy chính là người nhà họ Vương, đồ của con cũng là đồ trong nhà, đồ trong nhà cũng sẽ có một phần của con. Con cứ yên tâm đi, cha sẽ không đối xử tệ bạc với con.”

Nói tới nói lui thì Vương Thủ Thành vẫn cứ có ý này.

Trong lòng Chu Kiều Kiều đã phiền c.h.ế.t cả gia đình này rồi, nhưng mà hiện tại cô ta không thể dọn ra ở riêng được.

Vì giấc mơ kia, cô ta đã trả giá quá nhiều rồi, hiện tại đã không còn đường để rút lui nữa.

Nếu so sánh những ích lợi nho nhỏ hiện tại với tình cảnh hoành tráng trong mơ, vậy nó chẳng là cái gì cả!

Chu Kiều Kiều nghĩ thế, hơi cong khóe môi lên: “Con biết rồi.”

Thấy cuối cùng cô ta cũng chịu đồng ý, Vương Thủ Thành có chút hài lòng: “Ừ, vợ thằng hai, mau bưng cơm lên đi, cả gia đình đều đói hết rồi, con còn đứng đờ ra đó làm gì?”

Lưu Tiểu Nga bị gọi tên không dám cãi lại, nhanh chóng đi bưng cơm.

Chu Kiều Kiều tủi thân không muốn ăn cơm: “Cha, hôm nay con không đói, không ăn cơm.”

Nói xong cô lập tức quay về phòng.

Vương Thanh Kỳ thấy vợ mình đến cả cơm cũng không ăn, thầm kêu không xong, vừa nhìn là biết ngay cô ta đang giận dỗi!

Anh ta cũng không rảnh lo ăn cơm, nhanh chóng chạy vào phòng theo.

Trong phòng, Chu Kiều Kiều vừa nhìn thấy anh ta đi vào, lập tức nổi giận cầm chăn gối quăng lên người anh ta nói: “Sao em lại gả cho một kẻ bất lực như anh chứ? Anh cũng chỉ biết hùa theo người nhà của anh để ăn h.i.ế.p em thôi! Lúc trước anh còn nói cái gì mà sẽ không làm em bị ăn hiếp, còn nói anh là người sống tốt nhất trong nhà nữa. Anh xem bây giờ thế nào? Đã thành cái gì rồi!”

Khoảng thời gian gần đây Vương Thanh Kỳ sống vô cùng thuận buồm xuôi gió, có công việc, lại có nhà trong huyện, đến cả các anh em cũng càng ngày càng thân thiết với anh ta hơn.

Tuy rằng lúc trước anh ta vào chợ đen bị đánh, nhưng ích lợi kiếm được từ chợ đen lại rành rành ra đó.

Anh ta cảm thấy cuộc sống này đã đủ tốt rồi, tại sao vợ còn không hài lòng nữa?

Vương Thanh Kỳ cũng rất bực bội, anh ta quăng chăn sang một bên: “Vợ à, em nói thế là có ý gì hả? Ai lại ăn h.i.ế.p em nữa? Không phải nhà chúng ta vẫn đang rất tốt sao?”

“Tốt? Tốt cái gì? Rõ ràng cha anh bắt em giao mọi chuyện trong chợ đen cho ông ấy. Sau này nhà mình kiếm được bao nhiêu tiền từ chợ đen đều là do ông ấy quyết định. Ông ấy chỉ thiếu điều trực tiếp đòi em giao công thức làm điểm tâm ra thôi. Anh còn nói ông ấy thiên vị cho anh? Hôm nay bọn họ cùng nhau hợp sức ép buộc em, anh cũng không nói giúp em câu nào.”

Chu Kiều Kiều tức giận khóc to.

“Vợ à, em đừng khóc mà, chuyện này… Anh cũng chỉ là cảm thấy cha nói rất đúng thôi mà. Em nói coi hiện tại hai chúng ta đều đang đi làm, nếu thật sự giao những chuyện này cho em, em có thể xử lý được sao?” Vương Thanh Kỳ cảm thấy, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là có một đứa con.

Hơn nữa… Anh ta cũng không phải là anh ta khi còn ở nông thôn nữa.

Anh ta đã biết vào chợ đen buôn bán có nghĩa là gì, đó toàn là chuyện vi phạm pháp luật đó!

Bị bắt sẽ phải ở tù.

Nếu như để vợ anh ta quản lý chuyện làm ăn đó, sau này bị phát hiện, anh ta cũng sẽ chịu liên lụy.

Cha thì khác, ông ta đã lớn tuổi rồi, cùng lắm thì để ông ta gánh lấy chuyện này một mình.

Dù sao đến lúc đó những người khác đều không thừa nhận, vậy không phải là được rồi sao?