Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 202




"Được rồi, cháu về đi." Bà chủ nhiệm Uông lập tức phê duyệt đơn xin nghỉ, nếu như lần này còn nghĩ không ra, vậy thì không cần trở lại nữa.

Tiểu Đường cầm giấy xin phép nghỉ chán nản rời đi.

Những người khác bởi vì chuyện này, cũng đều nghiêm túc, không dám la lối nữa.

Chạng vạng tối, mọi người làm xong việc tan làm, Vương Thanh Hoà cũng tới đón đúng giờ.

Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi lên xe đạp của anh, một nhà bốn người đi về nhà.

Vừa về đến nhà, Bạch Tú Tú lập tức nói với anh chuyện mà thím tư nói với cô lúc sáng.

Vương Thanh Hoà thật sự không nghĩ tới, còn có chuyện tốt như vậy.

"Chúng ta liên lạc với Dư Thành một chút đi, lần này anh ấy đi không phải để lại số điện thoại cho chúng ta sao? Nói là mỗi sáng sớm anh ấy đều sẽ đến chờ mà? Sáng mai chúng ta liên lạc với anh ấy, bảo anh ấy để ý một chút." Bạch Tú Tú thương lượng với Vương Thanh Hoà.

Vương Thanh Hoà cũng cảm thấy được: "Được, có lẽ... Anh ấy còn làm được nhiều thứ hơn. Dù sao thằng năm chưa chắc có thể tìm được người, Dư Thành có thể giúp đỡ."

"Đúng, vậy sáng mai anh đi nói đi." Bạch Tú Tú dặn dò một chút.

"Được." Vương Thanh Hoà bởi vì chuyện hai vợ chồng thằng năm đi tìm đường c.h.ế.t mà tâm trạng tốt ghê gớm.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Sau khi anh đưa Bạch Tú Tú đi làm, lập tức đến hợp tác xã gọi điện thoại.

Thời gian này người đến gọi điện thoại không nhiều, đây cũng là lý do mà Dư Thành hẹn thời gian này.

Mỗi ngày vào thời gian này, Dư Thành đều sẽ chờ ở trước điện thoại.

Vương Thanh Hoà bấm số điện thoại mà Dư Thành để lại, rất nhanh, điện thoại đã được nhận.

"Thanh Hoà à?" Dư Thành ở trong hợp tác xã của tỉnh thành, nhỏ giọng hỏi.

Nhìn xung quanh, tránh để người khác phát hiện ra.

Anh ấy và Vương Thanh Hoà liên lạc với nhau là chuyện rất quan trọng.

"Là em, anh Dư, em có một việc muốn nhờ anh giúp." Vương Thanh Hoà cũng nhỏ giọng nói, dù sao thời gian này mặc dù ở hợp tác xã có người tới mua đồ, nhưng vừa sáng sớm người cũng không nhiều.

Anh nói chuyện lớn giọng một chút sẽ dễ dàng bị nghe thấy.

"Giúp đỡ? Cậu quá khách khí rồi, nói đi, chuyện gì vậy?" Dư Thành vui vẻ giúp đỡ Vương Thanh Hoà, hai vợ chồng Vương Thanh Hoà, sau này tuyệt đối không có khả năng sẽ ở trong huyện thành nhỏ kia.

Bây giờ anh ấy giúp một chút, sau này có thể nhận được nhiều lợi ích.

"Anh Dư, em trai em đến tỉnh thành. Nó đến tỉnh thành tìm người, nói là muốn tìm người thân. Là họ hàng đằng vợ nó, em sợ bọn họ không tìm được. Chỗ mà bọn họ đi, cũng rất khéo, là vùng của các anh.

Anh giúp em để ý một chút, nếu như gặp bọn họ, làm phiền anh tìm người giúp bọn họ một chút.

Nhưng anh đừng nói là em giúp đỡ, em và nhà họ Vương đã tách ra rồi, em không muốn bọn họ biết là em giúp."

Vương Thanh Hoà không nói chi tiết với Dư Thành.

Dư Thành càng cảm thấy Vương Thanh Hoà là một đối tác đáng tin cậy.

Vương Thanh Hoà nói đã ra ở riêng, nói rất bình tĩnh. Nhưng anh ấy đã nghe Tiểu Trương nói qua, người nhà của Vương Thanh Hoà không phải người tốt lành gì, không ít lần lừa anh.

Đã như vậy rồi, anh còn lấy ơn báo oán, có thể thấy được là người tốt.

Dư Thành không nói hai lời, đồng ý: "Được, Thanh Hoà cậu cứ yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ sắp xếp cho cậu."

Hai người cúp điện thoại, Dư Thành lập tức đến tìm đám bạn không tốt của mình.

Đám người như bọn họ, ở tỉnh thành ở một nơi gần đại viện, có một căn phòng nhỏ bí mật.

Căn phòng này là do bà nội của một người trong đó để lại, hiện tại cả nhà đã đến nhà mới, căn nhà cũ này để lại cho bọn họ chơi.

Dư Thành vừa tới, đã đi thẳng vào vấn đề: "Mấy anh em, hai ngày nay có gặp hai vợ chồng nào đến tìm người không?"

Dư Thành vừa bước lên thì đã khiến đám người trong phòng vô cùng bối rối.

“Vợ chồng? Tìm người? Lại là bạn bè anh Dư quen được ở đâu đây?” Một người ngồi ở góc trong cùng thuận miệng hơi Dư Thành hai câu.

“Đừng có giở giọng âm dương quái khí với tôi, tôi đang nói chuyện đứng đắn đấy. Một người bạn rất quan trọng nhờ tôi hỏi thăm chuyện này, tôi phải giúp cậu ấy hỏi cho rõ ràng. Nếu mấy ngày này mọi người có thấy hoặc là nghe nói ở xung quanh đại viện chúng ta có một đôi vợ chồng kỳ lạ tới tìm người thì phải báo với tôi một tiếng. Đây là chuyện rất quan trọng.”

Dư Thành cũng lười nói đùa với đám bạn bè này, đây là chuyện quan trọng, liên quan đến thái độ của Vương Thanh Hòa đối với anh ấy sau này. Đó chính là con đường kiếm tiền tốt nhất của anh ấy.

Thấy thái độ của Dư Thành nghiêm túc những vậy, đám người đang cười cười cợt nhả cũng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Trong đó có một cô gái mặc áo khoác lam lập tức lên tiếng: “Anh Dư, hình như sáng sớm hôm nay em có nhìn thấy một đôi vợ chồng cầm theo mấy bức tranh, còn hỏi những người đi ngang qua nhà em có biết người trong tranh không. Em vốn còn đang nghĩ đã là thời đại nào rồi, tốt xấu gì cũng phải có ảnh chụp chứ. Anh thấy bọn họ có phải là người mà anh muốn tìm không? Chỉ là nhà em còn cách đại viện của mọi người khá xa.”

“Tiểu Vũ, em chắc chắn chứ?” Dư Thành có chút kích động.

Cô gái được gọi là Tiểu Vũ tên đầy đủ là Lâm Thu Vũ.

So với những người ngồi trong căn phòng này, cô ấy trông có vẻ khá lạc loài. Sở dĩ cô ấy có thể tới đây chính là vì Dư Thành thương hại cô ấy không có ai chơi cùng.

Lâm Thu Vũ không ở đại viện nhưng điều kiện gia đình cô ấy cũng không tệ.

Đáng tiếc mẹ cô ấy mất sớm, cha cô ấy đi thêm bước nữa, nói là muốn cưới một người vợ về chăm sóc cho cô ấy khi đó chỉ mới tròn ba tuổi. Kết quả người phụ nữ kia vừa gả tới, ít năm sau đã sinh cho cô ấy một đứa em gái, năm thứ hai lại sinh ra một cặp em trai song sinh.

Lâm Thu Vũ ở trong cái nhà đó thật chẳng khác gì một người tàng hình.

Em gái của Lâm Thu Vũ tên Lâm Thu Tuyết, nhỏ hơn cô ấy bốn tuổi nhưng cái gì cũng muốn so kè với Lâm Thu Vũ.

Mẹ kế cũng chẳng phải người thiện lương gì, đừng nói là chăm sóc Lâm Thu Vũ, chỉ thiếu điều đuổi cô ấy ra khỏi nhà mà thôi.

Bình thường cũng thiết kế không ít bẫy rập ở bên ngoài hòng hủy hoại thanh danh của cô ấy, khiến cho những người xung quanh không muốn đến gần, chính trong hoàn cảnh như thế, Dư Thành đã kéo cô ấy vào trong nhóm của mình.

Chỉ là tính cách của Dư Thành vô tâm, căn bản không để chuyện này ở trong lòng, Lâm Thu Vũ cứ như vậy ẩn mình trong vòng tròn nhỏ hẹp này.

Lúc này bị Dư Thành nhìn chăm chú như vậy, gương mặt của Lâm Thu Vũ có chút ửng hồng.

Cô ấy là một cô gái có vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, lúc này đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Thành, giọng nói cũng dần trở nên khẩn trương: “Đúng, đúng là như vậy. Nhưng mà cũng không trùng hợp như vậy chứ, dù sao hai vợ chồng kia cũng không tới bên này. Anh Dư, hay là để em quay về xem lại giúp anh?”

Ban ngày Lâm Thu Vũ không thích về nhà bởi vì ngôi nhà đó là thiên hạ của mẹ kế, em gái và hai đứa em trai, ban ngày cô ấy về đó, thân phận còn chẳng bằng một người xa lạ.

Chỉ có buổi tối cha cô ấy về nhà thì mới hỏi han cô ấy một hai câu, cho nên ban ngày Lâm Thu Vũ rất ít khi xuất hiện ở nhà mình.

“Em đưa anh tới đó đi, vừa hay anh có thể xem thử chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc bọn họ đang muốn tìm ai.” Dư Thành cũng nghĩ tới vấn đề cô nhóc Lâm Thu Vũ này ở nhà luôn bị người ta khinh bỉ, cô ấy quay về hỏi hàng xóm chuyện này chuyện nọ, không biết tới tối sẽ bị thêu dệt thành chuyện gì, vẫn nên để anh ấy đi cùng thì hơn.

Mặt Lâm Thu Vũ đỏ như máu, có hơi hoa mắt chóng mặt, cô ấy lén lút nhìn mặt Dư Thành, dại ra không biết phải nói gì.

“Sao vậy? Em bị bệnh à? Hay là em đưa anh qua đó trước, xong việc anh lại đưa em tới bệnh viện xem thử.” Dư Thành nhìn bộ dáng của cô ấy, có chút lo lắng.