Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 196




Thái độ hòa nhã của ông ta khiến mấy anh em nhà họ Vương vô cùng cảm động, Vương Thanh Kỳ suýt nữa thì rơi nước mắt.

“Cha...”

“Được rồi, mọi người mau ăn cơm đi, lát nữa vợ thằng năm đến gặp cha nói thử xem hai đứa cần bao nhiêu tiền, cha đưa cho hai đứa. Nhưng mà không được tiêu xài tùy tiện, phải mang đến lợi ích cho nhà ta, mang đến chỗ tốt cho anh của mấy đứa.” Vương Thủ Thành dặn dò con trai một câu.

“Cha yên tâm đi, con tuyệt đối không khiến cha thất vọng.” Lúc này tâm hồn của Vương Thanh Kỳ đã bay lên tỉnh thành, chuyện này làm càng sớm thì Kiều Kiều mới có thể ngừng tay.

Triệu Thúy Hoa cúi đầu ăn cơm, trong lòng suy nghĩ chuyện này có gì đó không đúng.

Chu Kiều Kiều muốn đi thăm thân thích, không có vấn đề gì. Người trong nhà nháo cũng bình thường, không nháo thì không phải nhà họ Vương, nhưng cha chồng nguyện ý bỏ tiền ra sao? Cái này không giống với tính cách của ông ta.

Người nhà họ Vương không có một ai có cái ý tưởng quên mình vì người khác đâu, chỉ có một người thành thật bị ép cho nóng nảy, trở mặt chạy đi rồi, cả nhà này cộng lại, ngoài mấy đứa nhỏ thì không có ai lương thiện. Không đúng!

Hẳn là cô ta có thể vớt được một chút lợi ích từ chuyện này!

Triệu Thúy Hoa càng nghĩ càng kích động.

Hiện tại cả thôn đều biết chị dâu cả lên huyện, lại làm việc trong tổ dân phố ở đó, thể diện lớn cỡ nào?

Chắc chắn sẽ càng hào phóng!

Trung tâm y tế thôn, ông Trương vừa tiễn thôn dân tới mua thuốc dán thì đã nghe thấy tiếng xe đạp, lập tức nhận ra đứa học trò tự nhiên có được của ông ấy đã tới, cũng không vào nhà mà đứng bên ngoài chờ.

Quả nhiên, một lúc sau đã thấy Vương Thanh Hòa đạp xe tới.

Sau khi xuống xe, anh chào hỏi lão Trương: “Chào thầy.”

“Gọi thân thiết như vậy sao, trước đây sao không nhìn ra cậu thích nói chuyện với người khác? Mau vào nhà đi, lát nữa tôi làm vài món ăn, chúng ta cùng ăn một chút nhé?”

Ông Trương vô cùng thân thiết với Vương Thanh Hòa, Vương Thanh Kỳ vốn đã có ơn với ông ấy, trong mắt ông ấy đây là một đứa trẻ ngoan, tiếc là lại gặp phải ổ sói như nhà họ Vương.

Hiện tại đứa nhỏ này muốn tự lập, còn tìm ông ấy bái sư, ông ấy mừng còn không kịp.

Có mối quan hệ thầy trò, ngoài thân nhân của mình ra thì Vương Thanh Hòa chính là người thân nhất với ông ấy.

“Thầy à, lát con về nhà ăn là được. Con đi làm đồ ăn cho thầy, thầy dạy, con làm.” Vương Thanh Hòa theo vào nhà.

Ông Trương nghe vậy thì vừa bực vừa buồn cười: “Tên nhóc nhà cậu, nếu thầy đói thì đã ăn từ lâu rồi. Chỉ là muốn để cậu ăn một chút thôi, hôm nay tên nhóc Dương Truyền Văn mang đến cho thầy một con gà rừng, thầy đang chuẩn bị hầm canh gà đây, cậu thật sự không ăn sao?”

Vương Thanh Hòa lại cự tuyệt: “Cảm ơn thầy, con không ăn, để hôm nào con mang đến cho thầy một con rồi chúng ta cùng ăn.”

“Được, đừng có nói suông đấy. Thầy thấy cậu là muốn về nhà ăn cơm với vợ đúng không, mau mau, đây là đề bài của cậu.” Ông Trương trừng mắt chọc thủng tâm tư của Vương Thanh Hòa.

Vương Thanh Hòa cười cười, cũng không phủ nhận, bắt đầu nghiêm túc viết đề.

Ông Trương nhìn chữ viết tinh tế hữu lực của Vương Thanh Hòa, cảm thấy thật đáng tiếc.

Nhà họ Vương này thật không có mắt nhìn người.

“Thanh Hòa, cậu có suy nghĩ gì về chuyện đi học không? Thầy cảm thấy dù bây giờ tạm thời chưa có bằng cấp cũng không có nghĩa là sau này cũng không có. Kiến thức cậu học được là của riêng cậu. Cậu có thiên phú, sau này lại có văn bằng, tốt nhất là có thể vào cấp ba, sau này có thể vào đại học sẽ càng tốt hơn. Chắc chắn cậu có thể đi được rất xa, những thứ thầy có thể dạy cậu rất hữu hạn.”

Ông Trương là người có kiến thức rộng rãi, Vương Thanh Hoà là người ông ấy thấy thông minh nhất trong đám người. Anh ghi nhớ nhanh như một thiên tài, người như này, nếu như lúc trước được đi học đầy đủ, bây giờ không biết sẽ phát triển thêm bao nhiêu.

Dù là bây giờ có thể học thì sao?

Nhưng bây giờ đến trường khó.

Nhất là Vương Thanh Hoà, anh lại là trụ cột trong nhà.

Muốn đi học quá khó.

Trong kế hoạch của Vương Thanh Hoà, là có mục tiếp tục đi học, Tú Tú cũng bảo anh chăm chỉ đọc sách, anh muốn đi càng xa thì cũng cần đọc sách.

Đối với sự quan tâm của ông Trương, Vương Thanh Hoà cũng không qua quýt, sau khi anh đắn đo mới trả lời chắc chắn: "Thưa thầy, con đang đọc sách rồi. Sách vở lúc vợ con đi học vẫn còn giữ chưa vứt đi, hiện tại con đang đọc. Cô ấy đi học nhiều hơn con, những gì con không hiểu cô ấy cũng sẽ dạy con.

Chỉ có đi được càng xa, con mới có thể khiến cho cô ấy và hai đứa nhỏ có cuộc sống tốt.

Con đồng ý tiếp tục đi học, cũng nguyện ý tiếp tục đi theo thầy học Trung Y.

Con muốn tiến thêm bước nữa."

Anh học càng tốt, về sau cơ hội giúp đỡ Tú Tú tiêu thụ đám thuốc trong không gian của cô càng lớn hơn.

Đối với anh mà nói, học được thứ này thì sẽ là của mình.

Đây là một quyết định chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.

Thái độ của Vương Thanh Hoà, cũng khiến cho ông Trương càng vui vẻ hơn: “Được được được, cậu bằng lòng tiến tới, vậy thì tốt hơn so với bất kỳ chuyện gì khác. Đến đây, những thứ này cậu mang về đọc. Sau này cứ nửa tháng cậu tới một chuyến là được rồi, sách cậu hiểu rõ rồi thì tôi sẽ kiểm tra cậu. Lần tiếp theo cậu tới đây, tôi sẽ dạy cậu cách điều chế thuốc cao."

"Cảm ơn thầy."

Vương Thanh Hoà vui vẻ trong lòng, cuối cùng đi đến một bước này rồi!

Anh viết xong câu trả lời, ông Trương cũng xem hết đáp án của anh, sau khi xem xong hận không thể đưa cho anh con gà rừng kia.

Một đồ đệ tốt như này, đi đâu để tìm được cơ chứ?

"Hay, viết hay. Cậu cũng cầm cả cái này về, tờ đơn thuốc này là cách làm cao bỏng, bây giờ tôi đi lấy dược liệu cho cậu. Lần sau cậu mang đến, tôi xem cậu có thể làm thành dạng gì." Ông Trương nói xong, lập tức đi bốc thuốc cho anh.

Vương Thanh Hoà không nghĩ tới còn có niềm vui bất ngờ này: "Không phải thầy nói chờ lần sau đến mới học cái này hay sao?"

"Tôi chính là muốn xem xem cậu có thể làm ra được hay không, cậu lấy về làm. Nếu không cậu trả lời thì hay nhưng trở về cái gì cũng không biết, thì chỉ là gối thêu hoa, vậy cũng không tốt."

Ông Trương có hơi chột dạ, ông ấy chỉ là không nghĩ tới Vương Thanh Hoà có thể viết được rõ ràng như thế, một cái cũng không sai.

"Cảm ơn thầy đã dạy con." Vương Thanh Hoà cầm đồ, chạy về nhà.

Lúc anh về đến nhà, hai đứa bé đang học nhận biết chữ với Bạch Tú Tú, trong nhà ấm áp, vừa vào nhà, hơi lạnh trên người đều bị xua tan đi.

"Cha!" Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Vương Thanh Hoà, lập tức bỏ bút chì trong tay xuống, chạy tới.

Vương Thanh Hoà bế lấy con bé, ngồi bên cạnh Bạch Tú Tú, một nhà bốn người vây quanh lò sưởi, ấm áp khiến cho nét mặt Vương Thanh Hoà cũng vô cùng dịu dàng.

"Anh học sao rồi? Chú Trương có khen anh hay không?" Bạch Tú Tú rất để bụng đối với việc hiện tại của Vương Thanh Hoà.

Hiện tại anh đang đi trên con đường hoàn toàn không giống với đời trước, cô muốn biết anh có thể dẫn theo cô và đám nhỏ trải qua cuộc sống tốt đẹp được bao lâu.

"Lần này anh có thể thử làm thuốc cao trước, chú Trương đại khái cũng khá hài lòng về anh. Ông ấy cho anh sách, anh đọc cũng không thấy khó khăn gì. Ông ấy cũng giống như em nói với anh, cũng đề nghị anh đọc nhiều sách."

Vương Thanh Hoà nói đến chuyện này, ý cười trong mắt cũng nhiều hơn rất nhiều.

Cuối cùng vợ đã không còn giống như trước đây, bây giờ thậm chí cô còn bằng lòng quan tâm đến anh.