Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 162




Thấy Dư Thành đến, người đàn ông bắt đầu bắt bẻ: “Rốt cuộc là cậu đi làm chuyện gì vậy? Chờ một lát nữa là xe lửa chạy luôn rồi, tới nơi này có mấy hôm mà cậu đã có bạn mới rồi sao? Chẳng trách người nhà cậu cứ nói cậu không bằng đứa em họ kia, cậu cũng thật là...”

Dư Thành vui tươi hớn hở: “Chuyện nhỏ thôi, tôi chỉ là gặp được người hợp ý, hơn nữa cả đại viện còn có ai so được với nó, đáng tiếc đó không phải là con trai của thím cậu.”

“Tên nhóc nhà cậu sao có thể khiến người ta nghẹn khuất như vậy?” Người đàn ông cũng vô cùng buồn bực, Dư Thành theo anh ta lên xe lửa, tò mò hỏi: “Sao rồi? Tìm được đứa nhỏ mà thím cậu nhờ đi tìm không?”

“Đừng nói nữa, nói tới thật là đen đủi, có tìm nhưng chẳng có tin tức gì. Cậu nói xem, biển người mênh mông, tìm một đứa trẻ thất lạc hơn hai mươi năm, manh mối cũng chẳng có là bao, tôi cứ như làm việc trắng tay vậy, chẳng tìm thấy gì cả. Tôi còn đang buồn bực không biết lúc về phải ăn nói với thím tôi thế nào đây.” Người đàn ông buồn bực than vãn với Dư Thành.

“Tôi nói này anh Tề, chuyện này cũng đâu thể trách anh. Người thím này của anh hơn hai mươi năm không tìm con, bây giờ đột nhiên muốn tìm về, đây không phải là làm khó người khác sao?”

Dư Thành hùa theo lời anh ta, muốn moi thêm một chút tin bát quái.

“Ai nói không phải đâu? Mấy đứa con trong nhà đều là thứ phế vật, lúc này mới nhớ tới bên ngoài còn có một đứa nhỏ khác. Tôi thấy thím tôi cũng thật xui xẻo, đẻ nhiều con như vậy mà chẳng đứa nào nên thân. Bà ấy bây giờ chính là có bệnh vái tứ phương, người trong nhà còn nuôi nấng không xong, đứa lưu lạc bên ngoài có thể tốt hơn sao? Nói không chừng đứa nhỏ này đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Người đàn ông họ Tề cau mày, trong lòng lại càng sầu. Vì chuyện này mà anh ta đã phải chạy ra ngoài mấy bận, anh ta vẫn còn có công việc mà, đâu phải là kiểu người ngu ngốc ăn no chạy loạn như Dư Thành!

Hiện tại không lo tập trung vào công việc, anh ta cũng không muốn trưởng bối trong nhà gánh phải những điều tiếng khó nghe.

“Anh Tề, anh nói xem nếu tìm được đứa nhỏ này thì người nhà họ có đối xử tốt với nó không?” Dư Thành quan tâm dò hỏi.

Nếu là như vậy thì lúc đó phải để Vương Thanh Hòa thử một chút xem sao, biết đâu là anh thật thì sao?

“Chắc là có thể? Nhưng mà người kia cũng phải có tiền đồ mới được. Thím của tôi...” Họ Tề lắc đầu.

Sáng sớm hôm nay đại đội đã sớm thông báo chuyện Triệu Quế Phân bị bắt ra khắp thôn Hạ Hà, mọi người mau chóng biết được tin tức.

Sáng sớm, Vương Thanh Hòa đưa vợ và hai đứa nhỏ đến đại đội rồi mới quay về đi làm.

Trong đại đội, lúc này Miêu Miêu cùng Lưu Tiểu Tuệ mới biết trong thôn đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nghĩ mà thấy sợ.

Trần Kim Hoa nói xong chuyện hôm qua thì lại đề cập tới chuyện khác: “Nghe đâu đám mẹ mìn hôm qua Tú Tú bắt được đã phạm tội rất nhiều lần rồi! Hiện tại đã tra ra không ít chuyện. Lát nữa thím sẽ tới công xã tìm chủ nhiệm Uông nói chuyện này, công lao này phải được chứng thực mới được.”

“Có ai ở trong đó không?” Bên ngoài, Tiêu Hồng vô cùng kích động gõ cửa hội phụ nữ.

Trần Kim Hoa mở cửa, cô ấy lập tức nhào vào ôm Trần Kim Hoa gào khóc, người đàn ông đi bên cạnh cô ấy cũng đỏ mắt.

Trần Kim Hoa bị tiếng khóc của cô ấy làm cho sửng sốt: “Tiêu Hồng? Mẹ chồng cô lại kiếm chuyện với cô sao? Không thể nào, hôm qua tôi và Tú Tú qua đó đã nói chuyện xong xuôi rồi mà?”

“Không có! Bà ta, bà ta đồng ý cho cháu tái giá rồi, còn để cháu đưa con trai đi, thím, Tú Tú, cháu thật sự không biết nên cảm ơn hai người thế nào.”

Tiêu Hồng kích động đến mức bật khóc, mẹ chồng trước giờ vẫn không đồng ý cho cô ấy đi bước nữa, cô ấy đã cầu xin hội phụ nữ giúp đỡ không biết bao nhiêu lần, người của hội phụ nữ cũng đã nhiều lần tới cửa nhưng kết quả thì càng ngày càng tệ đi.

Việc trong nhà đều là cô ấy lo liệu, thậm chí con trai của cô ấy chỉ mới từng ấy tuổi mà đã bắt thằng bé xuống ruộng làm việc, chỉ cần là việc thằng bé có thể làm thì chưa bao giờ thoát được.

Những đứa nhỏ khác ở trong nhà đều không cần làm những việc này, cả nhà đó đã sớm muốn biến cô ấy và con cô ấy thành hai con trâu để sai bảo, còn nói chồng cô ấy qua đời là do cô ấy hại chết, hiện tại cả nhà đều phải nuôi cô ấy và con cô ấy nên cô ấy phải làm nhiều việc hơn.

Tiêu Hồng chỉ cần nhớ tới những chuyện này là lại thấy tủi thân không chịu được.

Mẹ chồng vẫn luôn dùng đứa nhỏ để bắt chẹt cô ấy, người bên hội phụ nữ cũng hết đường xoay xở.

Cô ấy và con trai cô ấy thậm chí đã nghĩ đến chuyện c.h.ế.t chung với cái nhà này, mãi cho đến khi thím Kim Hoa mang theo Tú Tú tìm tới thì mọi chuyện mới thay đổi.

“Đồng ý rồi sao? Đồng ý là tốt rồi, đây là chuyện tốt! Sau này cô và con trai không cần phải chịu tội nữa, đừng khóc.”

Trần Kim Hoa cũng mừng cho cô ấy.

Ở những thôn khác dưới trướng công xã cũng hay có những trường hợp như Tiêu Hồng, nếu biện pháp này có thể dùng được vậy thì sau này nếu có nhà xảy ra tình huống tương tự, chẳng phải bọn họ có thể áp dụng cách này sao?

“Thím à, cháu và anh Trần đến để cảm ơn mọi người, nhưng cháu cũng không biết mọi người...” Tiêu Hồng nhìn Trần Kim Hoa, chỉ nói một nửa.

Cô ấy muốn cùng anh Trần mang tới một ít trứng gà gì đó nhưng anh Trần lại nói nên tới hỏi rõ thì hơn.

Đừng để chuyện tốt thành chuyện xấu.

“Đây là bổn phận của chúng tôi, cảm ơn gì chứ?” Trần Kim Hoa cự tuyệt.

“Như vậy không được, cháu... cháu, như vậy cháu sẽ bất an lắm.” Tiêu Hồng vô cùng kích động, nhìn trạng thái tinh thần của cô ấy, Trần Kim Hoa suy nghĩ một lúc rồi đề xuất một ý tưởng: “Nếu mà cô muốn cảm ơn thì chi bằng viết một bức thư cảm tạ đi. Chuyện lần này là Tú Tú ra chủ ý, cũng đúng lúc tôi muốn đến công xã báo cáo công tác, thuật lại tiền căn hậu quả của chuyện này, nếu có một phong thư của cô thì tôi thấy sẽ tốt hơn.”

“Cô có biết viết chữ không?” Trần Kim Hoa có chút lo lắng, thời buổi này có rất nhiều người không biết viết chữ, tuy bọn họ có lớp xóa mù chữ nhưng không phải người nào cũng tình nguyện tham gia.

“Cháu biết, cháu có học tiểu học.” Tiêu Hồng cũng cảm thấy viết thư cảm ơn rất hợp lý.

Một phong thư cảm ơn hơn bất cứ thứ gì.

Miêu Miêu lập tức đi chuẩn bị giấy bút, cô ấy là người thông minh, vừa nhìn là biết chuyện, hẳn là thím Kim Hoa muốn giúp chị Tú Tú.

Chị Tú Tú tình nguyện dùng bản thân làm mồi để dụ đám mẹ mìn khiến cô ấy vô cùng bội phục.

Tuy chị Tú Tú tới đây chưa lâu nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là người mới tới thôi mà.

Nếu có chuyện tốt ghi công cho chị Tú Tú, cô ấy tuyệt đối không ghen tỵ chút nào.

Lưu Tiểu Tuệ đứng một bên có chút hụt hẫng nhưng cũng biết đây là chuyện cô ấy không thể tranh.

Bức thư mau chóng hoàn thành.

Sau khi Tiêu Hồng viết xong thì có chút ngượng ngùng nói: “Như vậy là được rồi sao? Cháu... có thể giúp mọi người là thêm chút gì đó không?”

Trần Kim Hoa nhận bức thư: “Như vậy là được rồi, khi nào cô kết hôn thì phải báo cho chúng tôi biết đó, đến lúc đó mọi người sẽ đến góp vui. Đúng rồi, con trai cô đâu?”

Tiêu Hồng nghe vậy thì chỉ ra ngoài.

“Đang ở ngoài sân đại đội, đứa nhỏ này thông minh, cháu cũng không muốn nó nghe thấy mấy chuyện này, vốn dĩ cháu đã rất có lỗi với thằng bé rồi.”

Tiêu Hồng nghĩ đến việc đứa nhỏ vì cô ấy cũng bị người ta khinh bỉ thì trong lòng vô cùng chua xót.