Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 157




Bạch Tú Tú nhìn thấy ba người họ thì lập tức lui về sau mấy bước, mấy người kia chỉ có thể chụp vào không khí.

“Mẹ nó! Thật là đen đủi! Ông đã đợi ở đây mấy ngày rồi, để xem lần này mày có còn trốn được hay không?” Tên đại ca đen mặt, hùng hùng hổ hổ lên tiếng.

Bạch Tú Tú cố ý lớn tiếng dò hỏi: “Mấy người các người là ai? Muốn bắt tôi để làm gì?”

Người đàn ông trung niên được gọi là đại ca kia cười lạnh: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày đã đắc tội người ta, sau này mày sống hay c.h.ế.t thì cũng đừng trách anh em tụi tao. Thằng hai thằng ba, mau chóng trói người lại đi.”

Ba người lập tức bao vây Bạch Tú Tú, chỉ là bọn chúng còn chưa kịp tới gần thì ánh sáng đèn pin lập tức rọi tới.

“Tất cả không được nhúc nhích!” Dương Truyền Văn hô to, những người khác sớm đã ẩn nấp xung quanh đó từ lâu lập tức ào tới.

Người đàn ông trung niên thấy tình huống này thì âm thầm mắng một câu, muốn xông tới bắt Bạch Tú Tú nhưng tay gã ta còn chưa kịp chạm vào cô thì gã đã bị người ta đánh ngã.

Vương Thanh Hòa vốn đang đứng sau lưng Bạch Tú Tú, anh nhanh chóng kéo người vào trong lồng ngực.

“Đại ca không sao chứ?” Hai người còn lại nhào lên muốn đỡ lấy gã đàn ông đang ngã sóng soài dưới đất, Vương Thanh Hòa lại dùng một chân dẫm lên đầu đại ca bọn chúng.

“Không được tới đây.” Đôi mắt gã ta trông rất hung ác, dáng người lại cao, hơn nữa những người khác cũng đang vây tới khiến hai gã kia không dám làm gì, cảm thấy nếu dám làm gì đó thì không chừng người sẽ bị đánh c.h.ế.t ngay.

Người trong thôn mau chóng trói cả ba gã kia lại, mấy cái đèn pin đều rọi tới, Dương Truyền Văn nhìn đám người này, vô cùng ghét bỏ: “Mẹ nó! Thật đúng là mẹ mìn, thế mà lại dám tới thôn chúng ta bắt người. Đội trưởng, bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“Mang tới đang đội trước đi, hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã mấy năm rồi những thôn xóm dưới trướng đại đội chúng ta chưa từng xuất hiện mẹ mìn. Sao bây giờ lại chạy tới chỗ chúng ta? Lại còn nói là có thù oán gì đó với Tiểu Bạch, chờ chúng ta hỏi rõ ràng rồi thì sẽ đưa người tới cục cảnh sát.” Đại đội trưởng Trần Tráng Thực nói theo những lời đã sớm thương lượng với Bạch Tú Tú.

Trước tiên phải đưa người về đại đội, chuyện này phải làm thật kín đáo.

Vào đại đội, tất cả mọi người đều nhìn rõ mặt mũi của ba gã này. Tên đại ca kia là một người đàn ông trung niên, tóc rẽ đôi, có một vết sẹo ở chỗ chân mày, nhìn có phần hung ác.

Cả người gã ta hôi hám, gương mặt gã ta cũng đầy vết thương do bị ngã.

Hai người còn lại, một người trông có vẻ hơi béo phì, lúc này đang vô cùng hoảng sợ.

Người gầy hơn cũng sợ tới mức run bần bật không dám nói lời nào.

Trong phòng, người mai phục xung quanh thôn và nhóm người Bạch Tú Tú đều ở đó.

“Tiểu Bạch à, những người này muốn bắt cháu, cháu tra hỏi bọn chúng đi.” Đại đội trưởng vốn chỉ nói với những người khác là phát hiện tung tích của mẹ mìn chứ không nói chuyện là người nào tìm mẹ mìn tới đây, tránh cho có người lỡ miệng để lộ tiếng gió, hiện tại màn kịch này cũng hạ màn rồi.

Bạch Tú Tú nhìn tên mặt sẹo kia: “Lúc nãy anh nói có trách thì phải trách tôi đắc tội người ta, vậy thì tôi đã đắc tội ai? Là ai sai đám người các anh tới đây bắt người?”

Hai người kia nhìn đại ca của bọn chúng, ba người không nói một lời.

“Sao? Mấy người cho rằng không nói là có thể an toàn rời khỏi nơi này sao?” Trần Kim Hoa nhìn thấy bộ dáng của bọn chúng thì tức sôi máu.

“Thím à, đừng nóng giận.” Bạch Tú Tú khuyên nhủ Trần Kim Hoa, ánh mắt lại nhìn sang đám người kia.

“Tôi biết các anh hẳn là đang nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục yên lặng thì biết đâu chuyện này sẽ được cho qua như vậy. Chân tướng của chuyện này hẳn là do có một bên khác xúi giục các anh có đúng không?

Mấy người có gan bắt người như thế, chẳng lẽ không hề có tiền án hay sao? Chỉ cần tôi báo án thì mấy người có chạy đằng trời cũng không thoát.

Mấy người vào tù rồi thì cũng thật là hời cho người thuê mấy người. Hơn nữa... chẳng lẽ mấy người không thắc mắc vì sao người trong thôn chúng tôi lại mai phục ở đây à?”

Bạch Tú Tú hỏi lại tên đại ca.

Người đàn ông trung niên vừa nghe nói vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Mày có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là có người báo tin cho tối nên tôi mới biết được. Anh nói tôi nghe thử xem, chẳng lẽ mấy chuyện như thế này mà mấy người không thảo luận một cách bí mật sao? Hay là có người cố ý để lộ bí mật với một việc vốn phải giữ kín? Rốt cuộc người tôi đắc tội là ai?”

Bạch Tú Tú hỏi lại bọn chúng.

Đám người này vừa nghe như thế thì lập tức xanh mặt.

Đáng chết, không phải lại bị đám người kia lừa sao?

Lưu Nhị Hổ càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, dù sao chuyện bọn chúng tới thôn này vốn là một chuyện không có ai biết, nếu không phải bọn chúng tự mình nói ra thì sẽ không có ai biết được

Làm sao có thể đổ hết cho bọn chúng được?

Hai ngày nay gã ta vẫn luôn dặn dò hai ông bà già c.h.ế.t tiệt kia quan sát tình huống cho gã, gã chỉ sợ chuyện này thất bại.

Kết quả lần này vẫn xảy ra chuyện?

Diện mạo của Lưu Nhị Hổ vốn dĩ đã rất dọa người, hiện tại toàn thân gã ta còn tỏa ra khí lạnh.

Dù sao bọn chúng cũng đã bị bắt, xác suất được thả ra là vô cùng thấp.

Nếu thật là bị hai ông bà già kia lừa thì còn không bằng khai bọn họ ra.

“Là một hộ gia đình họ Vương trong thôn mấy người, nhà đó có hai người già, hai người kia nói cô là con dâu của bọn họ, lúc cô và chồng cô ra riêng đã lấy đi không ít tiền của bọn họ. Số tiền trong tay hai người vô cùng lớn nên mới bảo chúng tôi tới đây bắt cóc con của hai vị, sau khi xong việc sẽ cho chúng tôi nửa số tiền đó. Sau đó hai đứa con của cô cũng không tới nữa nên bọn họ đã đổi đối tượng cần bắt cóc thành cô.

Vừa muốn tiền vừa muốn bán cô đi, đợi đến lúc hai đứa con nhà cô không còn mẹ thì chúng tôi lại ra tay.

Đây chính là kế hoạch của bọn họ, vì để thúc giục chúng tôi mau chóng hành động mà bên đó còn đồng ý chia cho chúng tôi thêm một phần.”

Lưu Nhị Hổ nói hết toàn bộ sự việc.

Những người khác nghe vậy thì bị dọa không nhẹ.

“Nhà ai? Nhà họ Vương sao?” Dương Truyền Văn là người đầu tiên thốt lên, quan hệ giữa anh ấy và thằng hai nhà họ Vương cũng không tệ, sao nhà cậu ta có thể làm ra loại chuyện mất nhân tính như thế?

Tuy hai ông bà già họ Vương kia bình thường xử sử bất công nhưng cũng đâu đến mức này chứ.

Đừng nói là anh em nhà họ Dương, kể cả những người có mặt ở đó cũng trố mắt kinh ngạc, sôi nổi ném cho Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú ánh mắt đồng tình.

Hai người này đúng là quá thảm mà!

Vương Thanh Hòa đứng bên cạnh Bạch Tú Tú nãy giờ vẫn không lên tiếng Vương Thanh, lúc này lại quay sang thỉnh cầu đội trưởng: “Đội trưởng, chú phải cho cháu và vợ cháu một đáp án công bằng, cũng phải cho cả thôn một lời giải thích, bọn họ gọi mẹ mìn vào thôn, cứ cho là cháu và vợ cháu không sao nhưng trong thôn này vẫn còn nhiều trẻ nhỏ như vậy, bọn họ làm như vậy là hại cả thôn không được sống yên ổn. Cháu phải đi báo án, xin mọi người hãy làm chứng cho cháu. Nếu không phải bọn cháu may mắn thì thật không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì đâu.”

Hốc mắt của Vương Thanh Hòa phiếm hồng.

Ngày thường anh ở trong thôn trầm mặc ít nói, làm nhiều nói ít, thấy anh ấm ức như vậy thì người trong thôn đều cảm thấy như bản thân mình đang đau xót.

Nếu đổi thành bọn họ thì sao, trước thì mất vợ, sau lại mất con à?

Thật là khiến người ta c.h.ế.t tâm mà!

“Cháu yên tâm, chuyện này mọi người đều sẽ làm chứng cho cháu. Truyền Văn, cháu đi gọi người nhà họ Vương tới đây. Hôm nay tuyệt đối không thể cho chuyện này qua đi dễ dàng như vậy.”

Tuy đại đội trưởng đã biết trước tình huống nhưng khi nghe chính miệng ba kẻ này nói đây là kế hoạch của người nhà họ Vương thì ông ấy vẫn không nén được cơn giận.

“Được, cháu đi ngay đây.”