Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 156




Vương Thủ Thành khẽ nhíu mày nhưng ông ta cũng mau chóng hiểu ra.

“Hai vợ chồng thằng cả này đúng là hút khô m.á.u nhà chúng ta rồi, sau đó lại ung dung đi sống yên ổn. Thật là nực cười, quá nực cười! Kiều Kiều này, con nhờ người họ Hồ kia hỏi thăm giúp chúng ta xem bây giờ nhà của bọn nó ở đâu, hiện tại đang làm công việc gì?”

Trong lòng Vương Thủ Thành đã có tính toán, phần công việc đó sau này đưa cho thằng hai hoặc thằng tư, căn nhà kia thì để xem hai vợ chồng thằng hai và thằng năm ai có thể vào ở.

“Cha cứ yên tâm đi, con đã nhờ người hỏi thăm rồi.” Hiện tại trong lòng Chu Kiều Kiều ngập tràn mong đợi, Bạch Tú Tú muốn gài cô ta mà dễ như thế sao?

Mấy thứ này cuối cùng cũng sẽ trở về tay cô ta mà thôi!

Thời gian ba ngày không nhanh không chậm, cả nhà họ Vương đều bị sự mong đợi giày vò, mà Bạch Tú Tú và Trần Kim Hoa lại vì chuyện của Tiêu Hồng mà rời khỏi thôn, đến thôn Thượng Hà một chuyến.

Giữa trưa, Trần Kim Hoa đưa Bạch Tú Tú, còn có hai anh em nhà họ Dương chạy đến thôn Thượng Hà.

“Lần này có thế nào thì chúng ta cũng phải xử lý cho xong chuyện này, tổng cộng đã qua qua lại lại hết ba ngày rồi. Bà cụ Quý này thật đúng là...”

Đây là lần đầu tiên Trần Kim Hoa đụng phải một bà già khiến người khác đau đầu như vậy, vốn dĩ lúc trước đã đồng ý, cuối cùng không biết là bị làm sao mà một hai lại đòi bọn họ phải đưa cho bà ta một trăm đồng tiền.

Tiền này cho dù Tiêu Hồng có cho thì cũng phải là cho nhà mẹ đẻ, chỉ là nhà mẹ đẻ cô ấy ở rất xa, hơn nữa cũng không còn ai, có thế nào thì bà cụ Quý kia cũng không nên cầm số tiền đó.

Bọn họ lại phải chạy tới nhà họ Quý một lần nữa, bà cụ Quý kia còn đang quét sân. Thấy bọn họ tới, bà già kia lại lạnh mặt nói: “Sao? Mấy người mang tiền tới cho tôi đó à?”

“Không có, nhưng mà chúng tôi có việc muốn thương lượng với Tiêu Hồng. Nếu bà không đồng ý cho cô ấy gả chồng thì cũng không cần gả nữa.”

Bạch Tú Tú nhìn bà cụ Quý, cười nói.

“Cái gì?” Bà cụ Quý sửng sốt, thật hay giả vậy?

Nếu như không gả thì bà ta vẫn có thể tiếp tục bắt hai mẹ con kia làm việc cho cả nhà, đó cũng là một chuyện tốt.

Dù sao hai mẹ con đó cũng chẳng ăn được bao nhiêu, chờ đứa bé trưởng thành thì bà ta lại gả con dâu ra ngoài, lúc đó hẳn là đổi được mấy chục đồng nhỉ?

Bà cụ Quý tính toán thật là hay.

Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng của bà ta thì cũng đoán ra bà ta đang nghĩ gì, vì thế mà cô lập tức đánh nát ảo tưởng của bà ta.

“Tiêu Hồng ở nhà bà phải trải qua cuộc sống như vậy, đại đội thật sự không yên tâm để hai người ở chung với nhau. Theo lý thuyết thì bà không đồng ý cho cô ấy gả ra ngoài cũng đúng thôi, bây giờ bà cho cô ấy ra riêng là được, lúc chồng cô ấy còn ở nhà mấy người đã làm không ít việc, mấy năm nay cũng tích được không ít điểm công, đại đội đều có ghi chép lại. Chúng tôi cũng đã bỏ chút công sức tìm lại số ghi chép đó, bà xem mà phân nhà cho cô ấy, còn phải chia tiền nữa. Đúng rồi, còn có lương thực năm nay...”

Bạch Tú Tú càng nói thì mặt bà cụ Quý mặt càng đen.

“Không được, tuyệt đối không được! Một người phụ nữ khác họ dựa vào đâu mà đòi chia nhà với chúng tôi?” Bà cụ Quý nóng nảy.

“Dù cô ấy là phụ nữ thì cũng là vợ của con trai bà. Những thứ con trai bà để lại, cô ấy đương nhiên có quyền chia phần.”

Bạch Tú Tú vô cùng bình tĩnh nhìn bà cụ đang sốt ruột kia.

“Tôi khinh! Một người ngoài như cô ta xứng sao?” Bà cụ tức đến mức thở hồng hộc, nếu Tiêu Hồng ở đây thì hẳn là bà ta đã đánh cô ấy một trận.

“Vậy bà dựa vào đâu mà xen vào chuyện hôn nhân của một người ngoài như cô ấy? Bà có tư cách đó à?” Bạch Tú Tú hỏi lại bà ta.

Bà cụ Quý tức khắc nghẹn họng như bị ai bóp cổ, một chữ cũng không thể thốt ra.

Trần Kim Hoa thật hận không thể cho Bạch Tú Tú một tràng vỗ tay, bà ấy ho khan hai tiếng: “Tôi nói này chị dâu Quý, chuyện này chị quyết định thế nào? Hoặc là chị chia nhà chia của cho mẹ con họ, đại đội chúng tôi sẽ làm chủ, hoặc là chị cho cô ấy tái giá, con trai cô ấy sẽ lo, đại đội chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ.”

Bà cụ Quý như đớp trúng ruồi bọ, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Để tôi thương lượng với người nhà trước đã.”

“Chúng ta đi thôi.” Trần Kim Hoa cảm thấy chuyện này xem như đã thỏa đáng, càng nhìn Bạch Tú Tú càng thấy thuận mắt.

Quả nhiên là bà ấy không nhìn lầm người.

Hai người quay về, trong lòng Trần Kim Hoa cũng khẩn trương: “Tú Tú, hôm nay chính là ngày chúng ta đã chọn...”

Nhắc tới chuyện này, Trần Kim Hoa vô cùng lo lắng.

Những người đó thật đúng là y như dự đoán của bọn họ, vẫn mãi không ra tay, không biết hôm nay bọn chúng có gấp gáp không chờ nổi mà hành động hay không, dựa theo kế hoạch của Tú Tú, mấy ngày nay Vương Thanh Hòa vẫn luôn tới đón cô, nếu bỗng nhiên có một ngày anh không lộ diện, bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay.

Tuy rằng đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa... nhưng chuyện này vẫn khiến người ta lo lắng.

“Tú Tú, nếu như hôm nay thất bại thì chúng ta dứt khoát báo án đi, chỉ cần khiến cho bọn chúng nghe tiếng gió không dám lảng vảng tới đây là được.”

Trần Kim Hoa có chút hối hận, ngày đó bà ấy không nên đồng ý với Tú Tú, đều là do bà ấy quá kích động.

Bạch Tú Tú nhìn vẻ mặt lo lắng của thím Kim Hoa khi nói với mình chuyện này thì trong lòng cũng vô cùng ấm áp: “Không sao đâu thím à. Chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, chỉ cần cẩn thận một chút là chuyện này sẽ thành công. Nếu rút dây động rừng, tạo ra tiếng gió thì chuyện này cũng không thể êm xuôi được, chi bằng thừa dịp này khiến cho đám người đó bị bắt hết.”

Trần Kim Hoa cau mày, cũng cảm cô nói không sai, nhưng mà... phải để Tú Tú đối mặt với nguy hiểm quá lớn, nếu chuyện lần này thành công thì nhất định phải báo công lao cho Tú Tú.

Vừa lúc bà ấy còn đang rối rắm không biết phải nói chuyện của Tú Tú với chủ nhiệm Uông như thế nào.

Lần này lập được công lớn như vậy, nói không chừng có thể giúp Tú Tú một phen.

Trong lòng Trần Kim Hoa đã có chủ ý, chỉ là lần này bà ấy không nói trước.

“Thím à, cháu sẽ nghe lời thím mà, thím yên tâm, người dính vào chuyện này đều là do chú Trần tuyển chọn, là những người đáng tin cậy của thôn chúng ta, chắc chắn sẽ không để lộ ra tin tức gì đâu.”

Lúc hai người trở về thôn Hạ Hà thì đã là buổi chiều.

Lúc này trong văn phòng hội phụ nữ chỉ còn hai người Bạch Tú Tú cùng Trần Kim Hoa, Miêu Miêu và Lưu Tiểu Tuệ được nghỉ nên còn đang ở nhà.

Hai người trở về thì vẫn luôn bận rộn làm việc cho tới tối.

Bên ngoài.

Có ba người trốn sau gốc cây dương già bên con đường nhỏ gần đại đội.

Hiện tại đã sắp vào đông nên trời cũng tối rất nhanh.

“Đại ca à, anh nói xem hôm nay chúng ta có thể hành động được không?” Một người đàn ông đen đen cao gầy thương lượng với người bên cạnh gã ta.

Người được gọi là đại ca cũng tỏ vẻ buồn bực: “Ai mà biết? Dù sao thì cũng cứ làm như những gì hôm qua chúng ta đã thương lượng, nếu chồng của người phụ nữ kia không tới, hai đứa bé kia cũng không tới thì đêm nay chúng ta sẽ bắt cô ta. Tao cũng không thể tin được mà, trên đời sao lại có loại đàn ông ngày nào cũng đi một quãng đường thật xa để đón vợ chứ? Nhưng mà tao nghe nói người đàn ông này hiện tại đang công tác ở xưởng đồ hộp trên huyện, chắc hẳn là không thể ngày nào cũng chạy qua chạy lại như vậy đâu nhỉ? Cũng đâu phải là người sắt.”

“Nhưng mấy ngày nay đều là như vậy mà...” Người vẫn luôn yên lặng trong số ba người đột nhiên lên tiếng, cũng vô cùng khó chịu.

Suốt ba ngày nay, chiều nào bọn chúng cũng phải chạy tới đây nằm vùng, hơn nữa còn phải chạy như bỏ của chạy lấy người vì sợ bị người ta phát hiện ở cửa thôn, lúc nào cũng phải mang theo con đường núi nhỏ bên sườn núi để vào thôn. Đi đi về về mấy chuyến như vậy là chuyện dễ sao?

Nếu lại không bắt được người nữa thì gã ta sẽ từ bỏ.

“Xuỵt, đừng nói chuyện, có người tới.” Người được gọi là đại ca đột nhiên ra hiệu cho hai người kia im miệng.

Bạch Tú Tú ra khỏi đại đội thì lập tức đi tới chỗ con đường nhỏ.

Xung quanh đại đội đều có người trong thôn trấn giữ, Bạch Tú Tú căn bản không hề sợ hãi.

Cô không đi qua nhanh, ở trong góc tối, những người trốn sau cây dương già trông thấy hôm nay cô về một mình thì vui như mở cờ trong bụng.

Cuối cùng cũng chờ được người rồi!

Bọn chúng ngừng thở, đợi đến Bạch Tú Tú đi tới thì lập tức nhảy ra, bao tải trực tiếp tròng lên đầu Bạch Tú Tú.