Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 149




Tán gẫu trong chốc lát, Bạch Tú Tú đã hỏi gần hết được mọi chuyện của nhà sát vách.

Nhà họ Lâm sát vách, có ba đứa con trai ba đứa con gái.

Ba đứa con trai đều làm việc trong nhà máy đồ hộp, con dâu cũng chỉ có vợ thằng ba có việc làm, tiếp nhận công việc của bà cụ, Ninh Mai Mai và chị dâu cả đều ở nhà.

Ba người con gái nhà bên đó được gả đi cũng không tệ, thường xuyên tặng đồ về nhà.

Người xung quanh đây, không có mấy ai đối phó được với nhà bọn họ.

Hàng xóm xung quanh, phần lớn cũng làm việc ở nhà máy đóng đồ hộp.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Ninh Mai Mai nhìn thấy mẹ chồng đi ra ngoài, nhanh chóng chạy đi: "Hôm nào chị lại đến trò chuyện với em, chị về trước đây."

Cô ấy nhanh chóng chạy mất, sợ bị mẹ chồng nhìn thấy.

"Con quỷ lười này, sáng sớm lại c.h.ế.t ở đâu rồi? Không có ngày nào không lười biếng, tao đã suốt ngày phải hầu hạ cả cái nhà này rồi, giờ còn phải hầu hạ cả cái thứ lười biếng như mày à?" Sát vách, giọng nói của bà cụ Lâm không nhỏ.

Cách một cánh cửa, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ Lâm.

Thân hình bà ta hơi mập, cũng trắng trẻo, ánh mắt hung dữ như một cái lưỡi câu.

Chỉ vào Ninh Mai Mai quở trách một lúc.

Ninh Mai Mai cúi đầu nghe giáo huấn, chờ bà cụ giáo huấn xong, Ninh Mai Mai cũng nhẹ nhàng thở ra: "Mẹ, con chỉ có từng ấy việc, làm thế nào thì cũng là làm. Nếu mẹ không nhìn nổi con nhàn rỗi, thì bảo vợ thằng ba nhường việc cho con.

Một nhà ba người con dâu, mẹ cứ như vậy đưa việc cho nó.

Con và chị dâu cả không nhàn rỗi thì còn có thể như nào được?"

"Phi! Mày còn dám già mồm à? Công việc của tao tao thích cho ai thì cho, bản thân mày sao không thể kiếm được một việc? Còn không phải là do nhà mẹ mày không có bản lĩnh à, nếu như đổi một nhà có bản lĩnh..."

Bà cụ ăn nói ngang ngạnh, còn đang gây chuyện.

Ninh Mai Mai liếc mắt, trực tiếp đi vào nhà.

Rất nhanh bà cụ này cũng đi theo vào mắng chửi người, nhưng Bạch Tú Tú không nghe được.

Cuộc sống của Ninh Mai Mai ở nhà sát vách, cũng không dễ chịu.

"Tú Tú, ăn cơm đi." Vương Thanh Hoà đặt thức ăn lên trên bàn, rồi đến gọi vợ, thấy hai đứa nhỏ vẫn còn đang chơi, lại bế hai đứa đi rửa tay.

Cả nhà ăn cơm xong, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà dẫn theo hai đứa nhỏ về trong thôn.

Mới chuyển tới chỗ mới, bảo Bạch Tú Tú để hai đứa nhỏ ở trong nhà, cô vẫn không yên tâm.

Chờ khi nào quen với môi trường bên đấy rồi thu xếp cho hai đứa nhỏ ở nhà.

Lúc một nhà bốn người vào trong thôn, người đi ngang qua bọn họ đều tò mò hỏi mấy câu, thôn làng cũng chỉ có như vậy, chuyện bọn họ chuyển nhà đi cũng đã truyền khắp nơi.

Bạch Tú Tú đến đại đội, Vương Thanh Hoà đưa cô vào, bản thân thì quay đi tìm đại đội trưởng, anh đã có việc làm ở trong huyện, hộ khẩu cũng phải chuyển đi, chuyện này phải tìm đến đại đội.

Nhìn thấy Bạch Tú Tú trở về, Trần Kim Hoa cũng vui vẻ: "Sao rồi? Chuyển nhà thuận lợi chứ? Hàng xóm ở nhà mới thế nào?"

"Đúng vậy Tú Tú, cô im hơi lặng tiếng chuyển đi, doạ cho chúng tôi hết hồn đó." Lưu Tiểu Tuệ hâm mộ c.h.ế.t mất, không cần bị mẹ chồng quản lý, chuyển đi xa, cuộc sống này đúng là cuộc sống thần tiên.

Lúc nào đó nếu cô ấy có thể được tách ra thì tốt, cũng không mong chuyển đi xa, được tách ra riêng là được.

Miêu Miêu mặc dù không hâm mộ, nhưng cũng rất tò mò.

Bạch Tú Tú bị bọn họ vây quanh hỏi đủ chuyện, hai đứa nhỏ đã đến chỗ chúng nó vẫn hay chơi từ lâu rồi.

"Chuyện chuyển nhà này, là vì chồng tôi có việc làm ở trong huyện, tôi và hai đứa nhỏ đi theo." Cô cười giải thích một câu.

Lưu Tiểu Tuệ càng hâm mộ hơn: "Thật là tốt, ở trong huyện đó, vậy có phải hộ khẩu của cô cũng phải chuyển đi không?"

"Sao có thể chứ? Là công việc của chồng cô ấy, Tú Tú sao có thể chuyển được?" Trần Kim Hoa trực tiếp cắt ngang chủ đề này.

Tuy Bạch Tú Tú không biết vì sao thím Kim Hoa nhi lại đột nhiên cường điệu lên như vậy, nhưng qua một hồi suy nghĩ, cô cũng hiểu ra.

Hiện tại cô đang công tác ở hội phụ nữ trong thôn, nếu hộ khẩu không còn ở trong thôn nữa thì cô không thể tiếp tục công việc này.

“Đúng vậy, là chồng cháu chuyển hộ khẩu, cháu chỉ là theo anh ấy lên huyện ở thôi, cháu tuyệt đối không từ bỏ công việc của cháu ở bên này đâu.” Bạch Tú Tú tiếp lời Trần Kim Hoa.

Nhưng mà cô cũng không dự định sẽ tiếp tục sống như thế.

“Vậy sao, hai người m.á.u chóng đi làm việc đi.” Trần Kim Hoa nói với hai người tới tìm bà ấy nhờ hòa giải rồi kéo Bạch Tú Tú đi ra ngoài, nói với Bạch Tú Tú chuyện Chu Kiều Kiều động tâm tư với phần công việc này.

“Cô ta thật đúng là si tâm vọng tưởng, dù cháu không làm việc này thì cũng có khối người nhào vô, sao có thể tới lượt cô ta chứ? Cô ta còn không tự nhìn lại xem bản thân là cái dạng gì, còn dám mơ mộng như vậy.” Cả một buổi tối Trần Kim Hoa đều bị chuyện này làm cho quay cuồng, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một người không biết điều như vậy.

“Thím à, thím đừng nóng giận, cháu nhất định không nhường công việc này cho cô ta đâu.” Bạch Tú Tú cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm, người nhà họ Vương này một ngày không tìm cách tính kế cô thì sẽ c.h.ế.t sao?

“Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về rồi nói tiếp. Hôm nay trời càng lúc càng lạnh, có lẽ là tuyết sắp rơi rồi.” Trần Kim Hoa đưa Bạch Tú Tú về phòng.

Bên kia, Vương Thanh Hòa xử lý xong mọi chuyện thì cũng quay về huyện.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm nên anh vội vàng chạy tới nhà máy.

Tiểu Trương đã đứng đợi ở cửa nhà máy một lúc lâu, vừa thấy Vương Thanh Hòa tới xưởng làm thì mau chóng chạy tới: “Anh Vương, em có chút chuyện muốn nói với anh.”

Vương Thanh Hòa nhìn anh ấy một cách khó hiểu.

Tiểu Trương tiếp tục nói vào chuyện chính: “Chuyện xe đạp em đã hỏi ổn thỏa cho anh rồi, không cần qua ba ngày mới có thể lấy về tay. Chỉ là... anh Vương, hai ngày trước có người dò hỏi nhà các anh. Là đàn em của một người họ Hồ, người họ Hồ đó và anh trai em chưa bao giờ qua lại với nhau. Gã ta trước nay chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp. Bọn họ hỏi thăm nhà anh có tiền bạc gì hay không, còn có chuyện hai đứa nhỏ nhà anh nữa, hình như là muốn xác nhận một chuyện gì đó. Một người bạn của em vô tình nghe thấy chuyện này, em thấy đây không phải là chuyện tốt đẹp gì nên mới đến nói trước với anh Vương một tiếng. Nhưng mà hình như đám người đó còn chưa biết chuyện anh đã chuyển nhà, anh đừng lo lắng.”

Tiểu Trương cau mày thuật lại tình huống.

Vương Thanh Hòa nghe xong, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Chẳng trách hai hôm trước người nhà họ Vương lại im hơi lặng tiếng như vậy, thì ra là đã đánh chủ ý lên hai đứa con nhà anh.

“Tôi biết rồi.” Vương Thanh Hòa ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.

“Đúng rồi Tiểu Trương, mấy hôm trước hai đứa em trai của tôi tới công xã bị người ta đánh thì phải.” Vẻ mặt của Vương Thanh Hòa trở nên âm trầm đáng sợ.

“A? Hình như là có chuyện này thật. Anh Vương muốn em giúp anh tìm người đã đánh bọn họ, nhờ bọn họ thả cho hai đứa em trai của anh một đường lui sao? Chuyện này theo em nghe ngóng được hình như là hai người họ cầm tiền của người ta nên người ta mới tính sổ với bọn họ. Bởi vì nhà bọn họ có quan hệ với anh Vương cho nên em mới chú ý nhiều hơn một chút.”

Tiểu Trương vô cùng khó hiểu, anh Vương là người thiện lương như vậy sao?

Vương Thanh Hòa cười: “Hai đứa em kia của tôi bị đánh vài trận sẽ tốt hơn đó. Hai đứa nó cầm tiền của người ta, đám người kia cũng không dễ dàng tha cho hai đứa nó đâu.”

Vương Thanh Hòa thì thầm với Tiểu Trương vài câu, Tiểu Trương nghe xong thì hai mắt sáng ngời: “Được được, chuyện này em sẽ làm giúp anh Vương. Anh yên tâm, tuyệt đối không để bọn họ sống yên. Đúng rồi, lúc trước anh Vương nhờ em hỏi thăm xem đứa con trai nhà họ Chu gia làm gì lên huyện và vào công xã làm gì, em cũng đã hỏi rồi. Anh Vương, đừng nói tới cái khác, đám người trong thôn anh thật biết cách hưởng thụ đó, thằng con cả nhà họ Chu thôn anh đó, ngày nào cũng cấu kết làm bậy với một người phụ nữ ở trên huyện...”