Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 13




"Thằng cả? Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đi làm việc đi!" Bên ngoài, mẹ chồng Triệu Quế Phân gọi một tiếng.

Đừng thấy buổi sáng gây chuyện xùm beng, nhưng chuyện đi làm việc tuyệt đối không thể thiếu Vương Thanh Hòa.

"Được rồi, em biết rồi. Nhanh đi làm việc đi, nhớ làm xong việc của hai vợ chồng mình thì trở về, đừng để ý đến bọn họ." Bạch Tú Tú cũng dặn dò anh một câu, nhìn dáng người gầy gò của anh, nghĩ đến dáng vẻ sau khi anh có tiền.

Chỉ cảm thấy bây giờ anh thật sự quá thiệt thòi!

Vì thế đau lòng cho anh một miếng bánh bông lan: "Ăn xong lại đi ra ngoài."

Vương Thanh Hòa nhanh chóng ăn xong, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu kéo tơ.

Đôi mắt vừa dài vừa đẹp, cười rộ lên vô cùng mê người.

Chờ anh ra khỏi cửa không bao lâu, Bạch Tú Tú cũng mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài!

Cửa lớn của nhà họ Vương bình thường không khóa.

Nhưng trong phòng, cửa các phòng đều có khóa riêng.

Bạch Tú Tú khóa phòng mình lại, một tay dẫn một đứa bé.

Hai đứa trẻ đều mặc quần áo mới may năm ngoái, vải hoa nhí rất khó tìm! Nhìn hai bảo bối đáng yêu nhà mình, tâm tình Bạch Tú Tú cực kỳ tốt!

Nhưng... Quần áo này cũng quá bắt mắt, sau này vẫn nên tìm chút màu sắc khác đi.

Dù sao quần áo này cũng nhỏ rồi, chờ vào đông, liền sửa thành cái khác.

Lúc cô đưa hai đứa trẻ đến phòng khám bệnh của thôn, đúng lúc vợ đại đội trưởng Trần Kim Hoa đang kê đơn thuốc. Quả nhiên ở đây! Bắt đầu từ năm nay, mỗi sáng sớm vợ đội trưởng đều đến bốc thuốc cho em gái bà ấy. Em gái bà ấy bị bệnh từ mấy năm trước, kết hôn năm năm vẫn chưa có con.

Trong thôn không có mấy người không biết!

Nhìn thấy Bạch Tú Tú, bà ấy có chút bất ngờ: "Tú Tú? Hôm qua thím nghe nói cháu ngất xỉu, vẫn còn chưa khỏe sao?"

Trần Kim Hoa là một người phụ nữ tính tình mau mắn, tóc chải đuôi ngựa thấp, nhìn hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt to, nói chuyện tốc độ rất nhanh, con người cũng nhiệt tình.

Bạch Tú Tú gật đầu, vẻ mặt khó xử: "Còn không phải sao? Chú Trương nói cháu phải dưỡng bệnh hơn mười ngày."

Trương lão đầu kê đơn thuốc ở bên cạnh trầm mặc một hồi, nhưng mà ai bảo nhà ông ấy nợ ân tình của tiểu tử Vương Thanh Hòa kia chứ?

Hơn nữa, nhà họ Vương bất công với mấy đứa con trai khác, đối xử với con trai cả thì giống như mẹ kế nuôi con chồng vậy.

Vợ người ta muốn trốn việc mấy ngày thì cứ trốn thôi.

Suy nghĩ một chút, ông cụ Trương liền nói theo lời cô: "Cơ thể cô ấy yếu ớt, lại lao động quá độ. Nếu như không dưỡng bệnh cho kỹ thì về sau ngay cả sinh con cũng khó."

Vợ của đội trưởng nghe vậy, cũng giật nảy mình: "Đây là chuyện cả đời, phải dưỡng bệnh cho tốt. Cháu cũng đừng lo lắng, lát nữa thím sẽ giải thích với người trong thôn giúp cháu, đừng để bọn họ nghĩ cháu đây là muốn trốn việc."

"Vậy, cảm ơn thím Kim Hoa." Bạch Tú Tú nhanh chóng nói cảm ơn, thứ cô muốn chính là cái này!

Chồng của cô ở trước mặt người ngoài không nói gì, người khác cũng sẽ không hóng chuyện đến trên đầu của anh. Về phần những người khác trong nhà? Không giội nước bẩn cho cô thì đều không phải là người nhà họ Vương!

"Cái này có gì phải cảm ơn? Thím đi về trước, cháu phải nghe lời lão Trương, dưỡng bệnh cho tốt!"

Đám người hấp tấp rời đi, Bạch Tú Tú mới nói ý đồ đến: "Chú Trương, cháu có chút chuyện muốn nhờ chú giúp một chuyện."

Trương lão đầu đang ghi chép, nghe cô muốn nhờ, nghi hoặc nhìn cô một cái: "Chuyện gì?"

"Chú Trương, chỗ chúng ta có hạt giống dược liệu không? Hai ngày nay cháu dạy hai đứa trẻ trồng, muốn mấy hạt, mặc kệ là hạt giống dược liệu gì cũng được. Thật ra, hạt giống rau trồng cũng rất tốt, nhưng mùa này mua hạt giống rau về, cũng không tiện ăn nói với cha mẹ chồng cháu.

Cháu chỉ muốn mua mấy hạt ở chỗ chú thôi."

Bạch Tú Tú tùy tiện tìm một cái cớ.

Trồng ra được đồ vật, cũng sẽ không bán ở trong thôn, cô cũng không cần lo lắng bị phát hiện cái gì.

"Hạt giống? Cũng có chút hạt giống cây Kim Ngân, thứ này hàng năm chú đều thu, là lấy ra làm thuốc.

Hai ngày nay chú thu vào còn chưa bào chế, chắc là có thể trồng ra mầm. Chú gói cho cháu ít một chút, thứ này không dễ trồng, trồng cũng không lớn được.

Nhiều cũng lãng phí."

Nói xong, Trương lão đầu đi vào trong phòng nhỏ tìm một chút ra.

Ước chừng mười mấy hạt.

Bạch Tú Tú cầm hạt giống, trong lòng mừng như điên.

Lúc chuẩn bị lấy tiền, Trương lão đầu cự tuyệt trước: "Chỗ chú không buôn bán lén, truyền ra ngoài không tốt. Hơn nữa thứ này ít như thế, mười mấy hạt cũng nhìn không ra cái gì, cháu..."

Bạch Tú Tú suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo: "Chú Trương, cháu hiểu ý của chú. Nhưng cháu cũng không thể lấy không đồ của chú được, hai viên kẹo này, cho Tiểu Trụ Tử nhà chú ăn."

Đời này Trương lão đầu số khổ, con trai mất sớm, tháng thứ hai sau khi con trai chết, con dâu được người nhà mẹ đẻ đón về tái giá, chỉ để lại một đứa cháu trai nhỏ như vậy.

Coi như cục vàng mà yêu thương.

Lúc này kẹo không dễ mua, cho dù là có tiền, còn phải cần phiếu.

Trương lão đầu nhận kẹo cũng không từ chối, trở về lại lấy một bao hạt giống cây Kim Ngân, so với trước đó cho Bạch Tú Tú còn nhiều hơn không ít: "Thứ này cũng không thiếu, cháu cầm lấy đi."

"Cảm ơn chú Trương."

Bạch Tú Tú cảm ơn một tiếng, mang theo hai đứa bé đi ra ngoài.

"Mẹ, Minh Minh cũng muốn ăn kẹo." Vương Niệm Minh kéo tay áo của cô, trông mong nhìn cô.

Hai đứa trẻ này là sinh đôi một trai một gái, bộ dáng có thể giống bảy phần. Bạch Tú Tú đối với người khác có thể hung ác, nhưng đối với hai bảo bối này của mình là nửa điểm sức chống cự cũng không có, cho hai đứa nhỏ này mỗi đứa ăn một viên: "Hôm nay cũng chỉ cho phép ăn một viên này thôi, ăn nhiều đau răng.

Hôm nay mẹ tới chỗ này nói chuyện với ông nội Trương các con, không cho phép các con nói với người khác, biết chưa?"

Bạch Tú Tú dỗ dành bọn nhỏ.

Hai đứa nhỏ đồng loạt gật đầu.

Lúc cô về nhà, người nhà họ Vương còn chưa trở lại.

Bạch Tú Tú đóng kỹ cửa chính: "Hai người các con ở trong phòng nhà mình, hoặc là chơi trong sân. Không được chạy lung tung!"

"Vâng, con trông anh trai cho!" Nguyệt Nguyệt làm ra vẻ bà cụ non, ngay cả lời cũng nói không quá lưu loát.

Chọc cho Bạch Tú Tú bật cười.

Trở về phòng, Bạch Tú Tú liền mặc niệm trong lòng không gian mở ra, ngày hôm qua sau khi cô phát hiện không gian, cũng phát hiện, thứ này tựa hồ chỉ cần cô có suy nghĩ liền sẽ xuất hiện.

Rất nhanh, màn nước không gian xuất hiện ở trước mặt cô.

Đặt hết những hạt giống cây Kim Ngân mà cô lấy về vào trong chiếc hộp bên trái màn nước.

Nhìn ước chừng có hơn một trăm hạt giống nhỏ vụn.

Sau khi ném hạt giống vào, hộp lập tức bị đóng lại.

Trên màn nước cũng phát sinh biến hóa: Không gian dược điền, chủ nhân đã cập nhật. Chủ nhân mới của không gian: Bạch Tú Tú.

Đầu tư hạt giống: Hạt giống cây Kim Ngân, tổng cộng một trăm bảy mươi sáu hạt.

Dự tính thời gian thu hoạch: Ba ngày sau, xin chủ nhân kịp thời thu hoạch.

Bao lâu?

Bạch Tú Tú nhìn màn nước, con mắt đều trợn tròn.

Ba ngày liền chín? Đây là bản lĩnh lớn cỡ nào! Kiếp trước có thứ này, Chu Kiều Kiều và lão Ngũ đều suýt nữa bị Vương Thanh Hòa lừa thảm?

Là chồng cô quá lợi hại, hay là hai người bọn họ quá ngu ngốc?

Đây đâu khác nào bỗng nhiên phát tài đâu!

Giữa trưa, Triệu Quế Phân mang theo vợ lão tam từ bên ngoài trở về.

Vừa vào sân, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ phòng lớn, Triệu Quế Phân nhìn hai đứa nhỏ, sắc mặt cũng không tốt lắm: "Vợ thằng ba, con không có chuyện gì cũng để cho đứa nhỏ ra ngoài chơi, đừng cứ ôm mãi ra ruộng, con xem hai đứa nhóc này ở nhà thoải mái biết bao?"

"Bà." Hai đứa nhỏ Minh Minh và Nguyệt Nguyệt nhìn thấy bà nội trở về, đồng loạt gọi một tiếng.

Triệu Quế Phân hừ lạnh một tiếng: "Cút xa một chút!"

Nói xong liền đi vào phòng bếp.

Nguyệt Nguyệt lập tức khóc lên.