Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 129




Cơm đã nấu xong, mùi thơm bay khắp phòng.

Năm nay gạo mới ăn có cảm giác hoàn toàn khác biệt so với gạo cũ.

Nhìn thấy cơm cuộn rong biển, cô lại nghĩ tới chị gái và mẹ. Chờ bọn họ mua được nhà mới sẽ viết thư cho chị gái và mẹ.

Vương Thanh Hoà thấy vợ nhìn chằm chằm mình, cho là cô đói bụng: "Vợ à, một lát nữa là cơm chín rồi. Hay là, anh tìm cái gì đó cho em ăn trước nhé?"

Bạch Tú Tú đang suy nghĩ, anh nói như này, lập tức biết anh hiểu lầm rồi, nhất thời bị anh chọc cho cười to.

Bạch Tú Tú xinh đẹp, lúc cười rộ lên, hai mắt như ánh sao sáng, Vương Thanh Hoà không được học nhiều, không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu vừa lòng, muốn cô luôn cười như thế.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Sau khi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà rửa mặt xong, ăn đơn giản một chút, rồi dẫn hai đứa nhỏ cùng ra ngoài.

Bức tường cũng đã xây gần như hoàn chỉnh, chỉ để lại một vị trí để cho người đi, dù sao cửa lớn vẫn chưa đổi, còn phải đi chung một cửa.

Triệu Quế Phân cầm một cái ghế đẩu ngồi trong sân, nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà, nhìn thấy hai người bọn họ ra ngoài cũng dẫn theo hai đứa nhỏ, trong lòng lại buồn bực.

Tiếp tục như thế, lúc nào mới có cơ hội ra tay?

"Mẹ, con sợ." Nguyệt Nguyệt muốn nắm lấy tay mẹ, trốn trong n.g.ự.c cha, vẫn khiến con bé cảm thấy sợ hãi.

Bạch Tú Tú nghi ngờ: "Nguyệt Nguyệt sao vậy?"

"Bà nội doạ người." Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói, cũng không dám nhìn.

Bạch Tú Tú quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Quế Phân, ánh mắt Triệu Quế Phân lộ ra sự ngoan độc và tham lam.

Nhìn thấy mà toàn thân không thoải mái.

Bà già này, nhất định là đang kìm nén chủ ý không tốt nào đó.

Cô nghĩ đến chuyện đời trước Minh Minh và Nguyệt Nguyệt suýt nữa bị bắt cóc, hai lão già kia, đại khái lại đánh chủ ý này.

Chuyện chuyển nhà nhất định phải nhanh.

Cô có thể mạo hiểm với bản thân, nhưng không thể để hai đứa nhỏ mạo hiểm.

Buổi tối hôm qua Vương Thanh Hoà đã đến nhà đại đội trưởng xin phép nghỉ cho cô, cho nên hai người trực tiếp đi xe đến công xã.

Bình thường hai người bọn họ vào trong thành phố, đều là đi riêng lẻ từng người.

Mức độ mà cả nhà bốn người cùng đi cũng không nhiều, vào trong thành phố, Bạch Tú Tú đi theo Vương Thanh Hoà đến gặp Tiểu Trương.

Cô đã gặp Tiểu Trương mấy lần, nhưng đều là ở trong thôn.

Rồi sau khi trở thành hồn ma, ở phía sau chồng cô, xem Tiểu Trương giúp chồng cô làm việc.

Sáng sớm Tiểu Trương đã ở cửa nhà anh ấy chờ Vương Thanh Hoà, nhìn thấy Vương Thanh Hoà dẫn cả vợ tới, nhanh chóng tới chào hỏi: "Anh Vương, chị dâu, hai người tới rồi à? Minh Minh và Nguyệt Nguyệt lớn hơn nhiều rồi nhỉ?"

Nói xong, còn cho mỗi đứa nhỏ một món quà nhỏ, là hai con gấu nhỏ.

"Đây là chị dâu em làm, chị ấy khéo tay, cho bọn nhỏ cầm chơi."

"Nhanh cảm ơn chú đi."

Bạch Tú Tú nhắc nhở hai đứa nhỏ, hai đứa trẻ con cầm con gấu nhỏ, ngoan ngoãn nói cảm ơn: "Cảm ơn chú ạ!"

Tiểu Trương cười nhéo nhẹ mặt hai đứa một cái, rồi hỏi Vương Thanh Hoà: "Anh Vương, chúng ta trực tiếp đi xem nhà hay là nghỉ ngơi một lát trước đã?"

"Trực tiếp đến đi." Vương Thanh Hoà nhìn thoáng qua vợ mình, thấy dáng vẻ đầy mong đợi của cô, cũng biết cô đang suy nghĩ gì.

"Vậy được, bây giờ chúng ta đi."

Tiểu Trương dẫn bọn họ đến căn nhà của cô bảy một lần nữa, lúc bọn họ chạy tới, vừa có một nhà sắc mặt không tốt, giận đùng đùng bị đuổi đi khỏi căn nhà này.

Nhìn thấy bọn họ, ánh mắt nhà kia tràn đầy địch ý.

"Thật sự là xúi quẩy! Sáng sớm đã đến nhà tìm khiến bà đây nổi điên." Cô bảy mắng một câu, nhìn thấy bọn họ chạy tới, đổi lại vẻ mặt vui cười: "Mấy đứa tới rồi à? Vào nhà đi."

"Cô bảy, có chuyện gì vậy?" Tiểu Trương quan tâm một câu.

"Còn có thể là chuyện gì chứ? Thân thích của láng giềng, muốn đến mua nhà. Cô nói có người mua rồi, bọn họ phát điên, ầm ĩ đòi sống đòi chết, mặc kệ bọn họ, chúng ta vào trong nhà nói."

Bà cụ dẫn bọn họ đi vào nhà, nhìn Bạch Tú Tú lại quay sang nhìn Vương Thanh Hòa, lại nhìn hai đứa nhỏ đang được Vương Thanh Hòa ôm trong lòng, nụ cười còn hiền hòa hơn ngày hôm qua rất nhiều. Bà ấy còn cố ý tìm ít hạt dưa ra cho hai đứa nhỏ.

“Đây là hạt dưa mới rang đầu năm nay, cho hai đứa nhỏ ăn. Tôi lại dẫn hai cô cậu đi xem nhà lần nữa nha?” Cô bảy nhìn Bạch Tú Tú, giọng điệu nói chuyện hiền hòa hơn lúc nói chuyện với hai người Vương Thanh Hòa ngày hôm qua rất nhiều.

Tiểu Trương nhanh chóng đỡ bà ấy ngồi xuống nói: “Cô bảy à, cô không cần vất vả thế đâu. Cháu dẫn theo anh Vương và chị dâu đi xem nhà là được rồi, cho bọn cháu xem xong rồi, chúng ta lại nói chuyện tiếp, có được không?”

“Vậy cũng được, các cháu cứ nghỉ ngơi một chút nữa lại đi xem nhà sau.”

Bà cụ đặt ấm nước lên trên bếp lò, sáng sớm hôm nay bà ấy đã đốt bếp lò lên từ lâu.

Vốn dĩ bà ấy định dùng để tiếp đãi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, không ngờ lại gặp phải loại chuyện xui xẻo kia trước.

“Anh Vương, chị dâu, em dẫn hai người đi xem nhà.”

Tiểu Trương dẫn theo hai người bọn họ đi xem nhà thêm lần nữa, căn nhà này rất rộng rãi, hơn nữa cũng không tính là quá xập xệ.

Quan trọng nhất là, nhà cửa được quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Bạch Tú Tú chỉ mới xem sơ qua là thích ngay, quan trọng nhất là vườn rau không quá nhỏ, tường cũng đủ độ cao.

Ở nơi này cũng yên tâm hơn.

Rất phù hợp với suy nghĩ của cô.

Hơn nữa thời đại này muốn tìm nhà cũng không dễ, muốn mua một căn nhà vừa lòng đẹp ý, vậy lại càng khó hơn.

Tiểu Trương dẫn theo hai người bọn họ nhìn từ trước ra sau một lần: “Anh Vương, chị dâu, hai người có vừa ý căn nhà này không?”

Vương Thanh Hòa nhìn về phía vợ mình: “Tú Tú, em cảm thấy như thế nào?”

Bạch Tú Tú gật đầu nói: “Cả gia đình bốn người chúng ta ở trong căn nhà này là thích hợp nhất, chúng ta ở căn phòng phía đông, sau này lại chia căn phòng phía tây ra làm hai, cho hai đứa nhỏ ở. Hơn nữa xung quanh còn có nhà máy, nếu anh có thể đến nhà máy nơi này đi làm thì lại càng tốt hơn nữa.”

Vương Thanh Hòa cũng nghĩ như thế.

Nhìn thái độ của vợ anh, cô thật sự rất hài lòng.

Lúc này Vương Thanh Hòa mới xác định chuyện này với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, chúng tôi rất thích căn nhà này.”

“Vậy là được rồi, chúng ta đi vào nhà nói chuyện với cô bảy trước.” Tiểu Trương cũng vui vẻ theo, căn nhà này cũng coi như là khá tốt.

Anh Vương mua căn nhà này, coi như là lời to rồi.

Hơn nữa sau này anh Vương vào huyện ở, anh ấy muốn đi tìm anh Vương cũng tiện hơn.

Mấy người bọn họ đi vào phòng, bà cụ vẫn còn đang pha trà.

“Xem xong rồi sao? Mau lại đây ngồi xuống uống trà, trà này là do con rể của tôi đưa đến. Có chuyện gì, chúng ta uống ly trà xong lại nói.” Bà cụ vô cùng nhiệt tình, Tiểu Trương nhìn thấy cũng không nhịn được nói thầm.

Bình thường cô bảy cũng không phải là một người hiền hòa thân thiện như thế.

Cũng chỉ có anh ấy thường xuyên chạy đến giúp đỡ làm việc, cô bảy mới hiền hòa dễ chịu với anh ấy một chút.

Ngày hôm qua cũng không phải như thế này.

Mấy người ngồi uống trà, Tiểu Trương bắt đầu nhắc đến giá cả: “Cô bảy, anh Vương và chị dâu của cháu ưng ý căn nhà này rồi, cũng không biết…”

“Bốn trăm năm mươi đồng.” Bà cụ đột nhiên mở miệng nói.

Làm Tiểu Trương sợ hết hồn, lúc trước cô bảy nói muốn bán căn nhà này với giá năm trăm đồng, giá này coi như đã khá tốt rồi. Anh ấy vốn dĩ chỉ là muốn c.h.é.m giá xuống một chút là được, sao cô bảy lại còn tự hạ giá nữa?

Bà cụ cũng không giải thích, ngược lại nhìn về phía Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú và hai đứa nhỏ của cô.

“Hai cô cậu cảm thấy có được không?”

Tiểu Trương vừa nghe thế, liên tục nháy mắt ra hiệu với Vương Thanh Hòa.

Vương Thanh Hòa thì lại nhìn về phía vợ của mình.

“Cô bảy, cô đồng ý bán căn nhà này với giá đó cho bọn cháu sao?” Bạch Tú Tú cũng rất kinh ngạc, dù sao thì Thanh Hòa đã nói cho cô biết giá cả mà cô bảy muốn bán rồi.

Muốn bán căn nhà này với giá cao cũng không khó, hơn nữa cũng không thiếu người mua.