Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 123




Quãng thời gian từ lúc Vương Thanh Hòa bảy tuổi cho đến năm chín tuổi, một ngày phải gánh vác toàn bộ công việc hạng hai, khi vừa tròn mười tuổi đã bị hai ông bà già khốn nạn này đưa xuống ruộng làm việc, sức lực anh lớn, làm việc cũng nhanh nhẹn, cả thôn ai cũng biết.

Nhưng không ai biết được lúc ở nhà, đến cả một mao tiền anh cũng không được tiêu.

Lúc nhỏ thì mặc quần áo cũ của ông Vương, lúc trưởng thành cũng chỉ có vài bộ đồ khâu vá lung tung. Số tiền anh kiếm được nhưng lại chưa từng được tiêu một đồng nào, thậm chí mùa đông còn phải lên núi săn bắt cho cả nhà?

Đây có phải là con ruột không vậy?

Thứ nhét trong quần áo của anh cũng chỉ là lá ngô phơi khô.

Cho đến khi kết hôn vào mấy năm trước, cưới được Bạch Tú Tú về nhà, Bạch Tú Tú có của hồi môn nên anh mới được ăn mặc chỉnh tề hơn một chút.

Ngay từ đầu trong thôn cũng đã nói chỉ cần là trẻ học tiểu học thì mỗi một học sinh đều được trợ cấp một quả trứng gà.

Nhà bọn họ cảm thấy học phí một năm cũng không mua nổi trứng gà ăn trong một năm, đây là một vụ buôn bán có lời nên anh mới được đi học!

Quyển sổ này ghi chép rõ ràng, ông ấy tính toán một chút xem mấy năm qua Thanh Hòa đã tiêu bao nhiêu tiền của nhà họ Vương.

Tính cả chi phí ăn uống và tiêu dùng linh tinh trong xuống mười mấy năm còn chưa tới ba trăm đồng.

Số tiền đó chính là chi phí ăn uống, ngay cả việc cưới vợ cũng là do anh tự gom góp tiền cưới, nhưng đám người nhà họ Vương này đã kiếm được hơn bốn ngàn đồng nhờ Vương Thanh Hòa.

Trừ ba trăm đồng tiền ra riêng, trừ cả tiền ăn uống thì phải còn thừa hơn ba ngàn đồng...

“Những thứ này bọn họ đều phải trả lại cho chồng cháu. Đội trưởng, yêu cầu này không quá đáng chứ?

Bạch Tú Tú dò hỏi đại đội trưởng đang trông không vui vẻ gì.

Đại đội trưởng gật đầu: “Ừ, không quá đáng, chuyện này chú cũng sẽ công chứng giúp hai đứa.”

Ông ấy cũng từng thấy qua cha mẹ bất công nhưng nhìn nhà này nào có giống bất công? Đây giống như là nuôi con nhà người khác vậy.

“Đại đội trưởng, còn cả chuyện Chu Kiều Kiều và Từ Tiểu Quyên đẩy cháu xuống nước, cháu trải qua chuyện kinh hoàng như vậy, mỗi nhà bọn họ phải bồi thường cho cháu năm trăm đồng, tổng cộng là một ngàn đồng.”

Bạch Tú Tú tiếp tục nói.

Trần Kim Hoa đang xem sổ sách, vốn đang rất tức giận thì lại nghe được câu này.

Nhìn Bạch Tú Tú, trong lòng càng ngày càng cảm thấy vừa lòng.

Quả nhiên, cách làm việc của Tú Tú lúc nào cũng khiến bà ấy dễ chịu.

“Mấy thứ này tôi sẽ viết cho mọi người, lát nữa cả nhà ấn dấu tay là được, sau đó tôi sẽ đóng dấu, chuyện ra riêng này tôi cũng sẽ đứng ra làm chứng. Hai bên đều cảm thấy hợp tình hợp lý, cũng không còn ý kiến gì nữa đúng không?”

Đại đội trưởng nhìn Vương Thủ Thành chằm chằm.

Năm rồi ông ấy cũng đã công chứng cho rất nhiều nhà, chỉ là... năm ngoái ông ấy sẽ thiên vị chia cho người nhà nhiều hơn.

Dù sao cũng là cha mẹ và con cái, ơn tình sinh dưỡng của cha mẹ vẫn còn đó, cho nên phần lớn ông ấy đều để cho đôi vợ chồng trẻ ra riêng chịu thiệt thòi một chút.

Nhưng tới lần này, Vương Thủ Thành tốt nhất là đừng giở trò gì.

Vương Thủ Thành bị đại đội trưởng nhìn đến mức chột dạ: “Đội trưởng, còn chuyện nuôi dưỡng tôi và vợ?”

Bọn họ không biết xấu hổ sao?

Đại đội trưởng trợn trắng mắt, nhưng vẫn xử lý theo đúng phép công: “Vậy thì làm theo tiêu chuẩn trung bình của thôn chúng ta. Theo quy định của thôn chúng ta và các thôn khác trực thuộc công xã, tiền dưỡng lão mà con cái chu cấp cho cha mẹ tối thiểu một tháng là hai đồng, vậy chúng ta cứ lấy số này đi, hai người cộng lại là một tháng bốn đồng.”

“Thanh Hòa, Tiểu Bạch, hai cháu cảm thấy như thế có được không?”

“Như vậy ít quá...” Vương Thủ Thành cũng bất chấp sắc mặt của đại đội trưởng, bốn đồng tiền có thể làm được gì chứ?

“Tôi không hỏi ông.” Đại đội trưởng tức giận giáo huấn ông ta rồi nhìn về phía Vương Thanh Hòa.

Cho dù ra riêng là chuyện lớn nhưng nhìn cảm xúc của Vương Thanh Hòa cũng chẳng d.a.o động là bao, anh nhìn cả nhà họ Vương một lượt, cuối cùng liếc mắt nhìn Vương Thủ Thành: “Được thôi, cháu đồng ý chu cấp mức tối thiểu hàng tháng, xem như là chi phí phụng dưỡng cha mẹ ruột.”

“Được rồi, lão Vương, hai vợ chồng Thanh Hòa đã đồng ý, ông cũng mau bày tỏ thái độ đi, mỗi người một tháng được hai đồng cũng không phải là thấp.”

Đại đội trưởng vô cùng tán thưởng thái độ phóng khoáng của Vương Thanh Hòa.

Nhìn đống sổ sách này, nếu đổi thành ông ấy, từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu tủi thân như thế, ông ấy chắc chắn không đồng ý chu cấp tiền dưỡng lão một cách dễ dàng như vậy.

Thanh Hòa thật đúng là một đứa trẻ ngoan.

Mí mắt của Vương Thủ Thành nẩy lên, tên sói con Vương Thanh Hòa này có phải đã biết gì rồi không? Không thể nào, ngày nào nó cũng chạy vào núi, biết cái gì chứ?

Chẳng lẽ là có ai nói với nó?

Cũng không phải!

Dù sao cũng đâu thể nghe lén ông ta nói chuyện với vợ? Hay là... vì bình thường ông ta đối xử với tên sói con này quá tệ nên mới làm nó sinh nghi?

Trong lòng Vương Thủ Thành rối rắm tới phát điên.

“Ông nhìn ông xem? Ông còn không đồng ý sao? Nếu không đồng ý thì dứt khoát bỏ luôn hai đồng trợ cấp một tháng đi.” Đại đội trưởng thấy Vương Thủ Thành mãi không hé răng thì vô cùng tức giận.

Lão già họ Vương này thật là không ra gì, đứa nhỏ Thanh Hòa này đã nói như vậy rồi mà ông ta còn không hài lòng.”

“Đừng... đừng bỏ.” Vương Thủ Thành thật sự sợ hãi tiền lại giảm bớt.

Ông ta rối rắm nhìn Vương Thanh Hòa, đây cũng không phải là chuyện bốn đồng tiền.

Mà là... tại sao tên nhóc này lại nói tới chuyện ruột thịt chứ?

Lỡ đâu tìm được chứng cứ thì bốn đồng cũng không còn?

Thôi đi, nếu tìm được bằng chứng thì có khi ông ta và vợ còn thảm hơn, đến lúc đó vấn đề không chỉ là bốn đồng tiền thôi.

Đời này ông ta nhất định phải cắn thật chặt, đây là con của ông ta!

“Được, tôi đồng ý. Đại đội trưởng, bốn đồng tiền thì bốn đồng tiền.”

Vương Thủ Thành không dám tiếp tục trì hoãn, gần đây chuyện ruột thịt này bị nhắc đi nhắc lại quá nhiều, nhiều đến mức khiến ông ta sợ hãi!

Thằng hai cùng thằng năm phải mau chóng thành đạt mới được, nhà này vẫn còn đang trông chờ vào bọn nó.

“Được, vậy là ổn rồi đúng không? Chuyện này là do hai bên đồng ý, vậy tôi ghi lại đây.”

Đại đội trưởng thấy mọi chuyện đã thương lượng xong xuôi, những chuyện khác đám người Vương Thanh Hòa đã sớm thỏa thuận ở nhà nên đại đội trưởng mau chóng viết xong hai bản thỏa thuận.

“Mọi người đọc kỹ, ký tên lăn dấu tay, tôi sẽ là người làm chứng.”

Đại đội trưởng đưa bản thỏa thuận cho hai bên.

Vương Thanh Hòa không chút do dự ký tên rồi lăn tay.

Đám người nhà họ Vương nhìn Vương Thanh Hòa cùng Bạch Tú thành công ra riêng, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Chuyện này cũng quá đơn giản rồi đó?

Hơn nữa anh cả còn có thể đòi lại những gì đã bỏ ra trong mấy năm nay, vậy thì bọn họ cũng có thể đúng không?

“Được rồi, về nhà cả đi. Thanh Hòa, cháu và Tú Tú có cần tìm vài người tới xây tường ngăn cách nhà các cháu và nhà họ Vương không?” Đại đội trưởng chủ động nhắc tới chuyện này.

Lần này Vương Thanh Hòa đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng ông ấy.

“Đội trưởng, chuyện này cháu tự mình làm là được.” Vương Thanh Hòa vốn dĩ đã định ngăn tường, anh và Tú Tú không muốn ở đó nên đang chuẩn bị bán đi, tóm lại không thể để đám người nhà họ Vương chiếm của hời

Nếu muốn bán thì phải xây tường ngăn cách, làm cửa độc lập thì bán mới có giá.

Nếu không ngăn ra thì ai mà dám mua?

Vương Thủ Thành vừa nghe nhắc tới chuyện sân nhà sẽ bị ngăn ra thì lập tức cảm thấy tim mình như đang rỉ máu.

“Đội trưởng, tôi đâu có thấy ai ra riêng mà còn ngăn nhà lại như vậy...” Vương Thủ Thành không cam lòng muốn cứu vớt căn nhà của mình.

“À, tôi cũng chưa từng thấy ai nuôi con như nhà mấy người.”

Đại đội trưởng ghét bỏ nhìn ông ta.

“Không phải tôi đã trả lại hết rồi sao? Sau này tháng nào cũng phải trả tiền cho nó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói bậc làm cha làm mẹ phải trả lại tiền mà con mình kiếm được đấy. Tôi làm cha nhưng lại bất công, trả tiền cho con trai xem như bồi thường cho nó nhưng căn nhà này tuyệt đối không được đụng vào.” Vương Thủ Thành càng nói càng kích động.