Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 122




“Có chuyện gì? Có phải là chị dâu cả của con bắt nạt con bé không?” Đôi mắt của Điền Tiểu Lan lập tức sáng lên, chuyện này không thể để một mình nhà bà ta cõng nồi!

“Chỉ là cô ấy thấy chị dâu cả không vừa mắt, chị dâu cả ở nhà, việc gì anh cả cũng làm giúp chị dâu, cảm thấy cuộc sống của cô ấy không thoải mái bằng chị dâu cả, hơn nữa nhà mẹ đẻ của chị dâu cả còn thường xuyên gửi tới cho chị ấy một đống đồ vật.” Vương Thanh Kỳ xấu hổ nói chuyện.

“Chuyện này không đúng!”

Chu lão đầu quyết đoán phủ nhận khả năng này.

Con rể cũng không được phép suy nghĩ như vậy, con gái nhà ông ta tuyệt đối không phải loại người như thế.

“Thanh Kỳ, Kiều Kiều nhà cha mẹ trước nay luôn là một đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng suy tính cho người trong nhà, con bé thiện lương đến mức khiến người ta đau lòng. Con không nên nghĩ con bé như thế, con bé tuyệt đối không phải là loại người như vậy. Chuyện lần này nhất định là vấn đề của chị dâu ba của nó. Lúc Từ Tiểu Quyên ở nhà thì đã là một người thích gây sự, nhưng mà nó đối xử với Kiều Kiều rất tốt, chắc chắn là nó thấy tính cách chị dâu cả của Kiều Kiều hùng hổ doạ người, bắt nạt hai người các con cho nên mới tự chủ trương làm ra chuyện như vậy, thật ra mọi người cũng đều vì muốn tốt cho con và Kiều Kiều mà thôi.”

Điền Tiểu Lan cũng hiểu ông chồng nhà mình có ý gì, vì thế bắt đầu vừa gạt lệ, vừa dát vàng lên mặt Chu Kiều Kiều.

Vương Thanh Kỳ nghe đến mức xúc động.

Dâu cả và dâu thứ nhà họ Chu đứng bên cạnh đều im lặng, cũng không biết phải nói cái gì.

Đức hạnh của cô em chồng này như thế nào, người khác không biết nhưng chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu sao?

Tuy chồng của bọn họ làm công nhân nhưng bọn họ cũng đâu thể vĩnh viễn không về thôn.

Dù sao bọn họ cũng không có công việc, nếu làm hộ khẩu trong thành phố thì không thể trở về thôn giành ăn được nữa, cho nên chỉ có thể tìm chút việc làm ở nhà.

Tiếp xúc với cô em chồng từng ấy năm, sự ác độc của cô ta cũng tỷ lệ thuận với độ may mắn của ta, càng ngày càng tăng lên.

Nếu như có ai đó khiến cô ta không vừa lòng đẹp ý, cô ta sẽ hận không thể hành hạ đối phương đến c.h.ế.t mới thôi.

Nếu có ai ưu tú hơn cô ta thì ruột gan cô ta sẽ lập tức sôi trào lộn ngược.

Nếu có người nào ở trong thôn tốt hơn cô ta về mọi mặt thì cô ta sẽ coi người đó là kẻ địch, cho dù là nói mớ thì cũng là đang khóc tang cho đối phương.

Vốn dĩ bọn họ cũng đang cảm thấy kỳ lạ là tại sao cô ta lại kết thù nhưng khi nghe em rể nói như vậy, bọn họ lập tức cho rằng đây là chuyện dễ hiểu.

Cô em chồng nhà họ chính là loại người như vậy.

Đây chính là tình huống khiến cô ta dễ dàng sinh ra sự đố kỵ và thống hận, chỉ là bọn họ không dám nói ra những lời này.

Trong mắt chồng và cha mẹ chồng, đó là con gái ngoan, em gái ngoan của bọn họ, là người may mắn, còn hiểu chuyện, chỉ là đã tới tuổi nên không thể không gả chồng, cả nhà còn đang trông chờ cô ta mang lại may mắn cho gia đình đấy.

Vương Thanh Kỳ bị người nhà họ Chu lừa đến mức xoay như chong chóng.

Ở một bên khác, đám người Vương Thủ Thành đã đến đại đội.

Vì đại đội trưởng đã hứa sẽ xử lý chuyện ra riêng cho Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa nên đến bây giờ ông ấy còn chưa về nhà.

Mắt thấy trời càng ngày càng tối, đại đội trưởng liếc mắt nhìn bà vợ đang đứng xem náo nhiệt của mình: “Kim Hoa à, hay là bà về trước đi? Tốt xấu gì cũng phải về nhà nấu cơm chứ?”

“Khó mà làm được, bình thường ông cứ như một khúc gỗ có hỏi cũng không chịu nói, chờ tới lượt ông kể lại cho tôi thì còn gì hấp dẫn bằng việc chờ ở đây chứ? Hai ông bà già nhà họ Vương kia thật chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mấy năm nay không biết đã áp bức thằng cả nhà họ nhiều bao nhiêu. Tôi đã sớm nhìn không vừa mắt rồi, hôm nay dù thế nào thì tôi cũng phải chứng kiến bọn họ phân nhà xong xuôi, phải đảm bảo Tú Tú không bị thiệt mới được.”

Nhắc tới chuyện về nhà, Trần Kim Hoa lập tức cự tuyệt một thôi một hồi, sau đó quay đầu rót cho bản thân một ly nước ấm, hoàn toàn làm lơ ông chồng nhà mình, rõ ràng là bà ấy đang tức giận.

Đại đội trưởng cũng không thể làm gì hơn, chỉ đành tìm cách dỗ dành: “Nhưng mà còn người nhà chúng ta...”

“Yên tâm đi, con trai tôi về nhà là nó nấu cơm ngay, hẳn là bây giờ nó đã về rồi đúng không?”

Trần Kim Hoa vô cùng bình tĩnh, không phải bà ấy khoe khoang, con trai bà ấy có công việc tốt, bộ dáng cũng không kém, thân hình cao lớn, biết nấu nướng lại hiếu thuận, không có chỗ nào không tốt!

Thấy bà ấy đã nói tới mức này, đại đội trưởng cũng không tiện khuyên bà ấy về trước.

“Ái chà, người đã tới rồi.” Trần Kim Hoa nhìn bên ngoài, nhìn thấy có một đám người đi về phía đại đội, lập tức đưa chân đá chồng mình một cái.

“Thật sao?” Đại đội trưởng vội vàng đứng dậy đi xem, quả nhiên là đã tới rồi.

Nhưng ra riêng sao lại kéo theo nhiều người như vậy?

Lúc đám người Bạch Tú Tú đi vào nhà thì lập tức trông thấy Trần Kim Hoa.

“Tú Tú lại đây nào, tới đây, ngồi xuống.”

Trần Kim Hoa đưa Bạch Tú Tú tới chỗ ngồi, nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú tới đây mà còn phải bế con theo thì ấn tượng dành cho người nhà họ Vương càng trở nên tệ hơn.

Bạch Tú Tú cũng không khách sáo, ngồi bên cạnh Trần Kim Hoa.

“Thím Kim Hoa, sao thím không về nhà nghỉ ngơi?”

Sự quan tâm của Bạch Tú Tú khiến Trần Kim Hoa cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhìn nhà người ta mà xem! Sau đó lại nhìn sang đầu gỗ nhà mình.

“Thím nghe nói hai đứa muốn ra riêng đúng không? Thím đến xem một chút, không thể để hai đứa bị người ta ức hiếp.” Trần Kim Hoa cũng không nể mặt người nhà họ Vương, nếu không phải bà ấy không tiện nhúng tay vào chuyện này thì bà ấy đã sớm muốn giúp Tú Tú tách khỏi cái gia đình này.

“Khụ khụ! Ông Vương, Thanh Hòa, mọi người tới đây là muốn tôi giúp là công chứng ra riêng đúng không?” Đại đội trưởng nhìn bọn họ hỏi một câu.

“Đúng vậy, chúng tôi muốn ra riêng.” Vương Thủ Thành vô cùng sốt ruột.

Ông ta ra vẻ buồn rầu thở dài: “Con cái trong nhà lớn hết cả rồi, bộ xương già như tôi không quản được, bọn nó không muốn sống cùng nhau thì tôi cũng đâu còn cách nào khác.”

“Vậy muốn chia như thế nào?” Đại đội trưởng nghi hoặc.

Lần này không đợi Vương Thủ Thành giả vờ đáng thương, Vương Thanh Hòa đã mở miệng nói: “Nhà cháu chia số tiền trong nhà làm sáu phần, mỗi phần ba trăm đồng, cháu còn được chia thêm một gian nhà, cộng thêm năm đồng đổi lấy từ số nồi niêu xoong chảo, tổng cộng ba trăm lẻ năm đồng, đó là tiền ra riêng chúng cháu được nhận.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Trong lòng đại đội trưởng cũng không quá tán đồng, sao lại chỉ có một chút như vậy chứ?

Đứa nhỏ Thanh Hòa này kể từ khi biết làm việc thì đã luôn gánh vác công việc trong nhà, lừa của đội sản xuất còn chưa làm việc nhiều như vậy đâu.

“Còn có cái này.” Bạch Tú Tú lấy sổ sách đưa cho đại đội trưởng.

Vương Thủ Thành không ngờ hai người này lại đưa sổ sách cho người khác xem, đây là muốn khiến nhà họ Vương ném hết mặt mũi à? Tại sao hai người này lại ác độc như vậy chứ?

Đại đội trưởng vốn còn đang khó hiểu, không biết đây là thứ gì nhưng sau khi xem hết mấy quyển sổ ghi chép đó, ông ấy đã tức đến mức bốc khói.

Ông ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện quá đáng nhưng cũng chưa thấy ai quá đáng đến như vậy.

Trẻ em dưới sáu tuổi trong đội của bọn họ không được phép tham gia lao động, trẻ từ sáu đến chín tuổi chỉ được phép làm một chút việc vặt hạng ba mà thôi, trẻ em trên chín tuổi mới được xem là đủ tuổi làm việc.