Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 100




Ngoài cửa, Vương Thanh Hòa đang đứng chờ cô.

“Anh đưa em đến đại đội rồi lại đi.” Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ đều đội mũ màu xanh lam, Bạch Tú Tú cũng không thêu bất cứ hoa văn gì lên trên.

Nhưng mà vẫn làm hai đứa nhỏ càng thêm đáng yêu hơn.

Vương Thanh Hòa ôm hai đứa con, ở trong mắt Bạch Tú Tú, anh cũng đáng yêu hơn rất nhiều.

“Được rồi, vậy anh đưa em đến đại đội trước đi.”

Bạch Tú Tú đi theo bên cạnh anh, suy nghĩ đến thái độ của Triệu Quế Phân: “Hôm nay mẹ có vẻ rất khác thường.”

Vương Thanh Hòa suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: “Ừ, đúng là có chút khác thường. Hình như bà ta muốn kiếm chuyện với em. Tú Tú, mấy ngày nay em đừng để ý đến bà ta, có chuyện gì cứ để cho anh làm. Dù sao làm mấy công việc vặt trong nhà cũng không có gì quá vất vả. Anh thuận tay làm là xong ngay.”

“Anh yên tâm đi, em biết rồi.”

Bạch Tú Tú vô cùng thành thạo với chuyện này, từ sau khi gả cho Vương Thanh Hòa thì cô vẫn luôn trốn việc như thế.

Cô không giỏi trong khoản làm việc nhà, làm ruộng cũng rất chậm.

Đều là do anh giúp cô.

Việc trong nhà, cho dù Triệu Quế Phân có thúc giục như thế nào, châm chọc mỉa mai như thế nào thì cô cũng đều coi như không nghe thấy mà đi về phòng.

Người này thật sự thực hiện lời hứa hẹn, từ trước đến nay đều chưa từng thay đổi.

Hai người đi đến đại đội, Vương Thanh Hòa đưa hai đứa nhỏ cho vợ mình nói: “Anh đi vào núi…”

Bạch Tú Tú nhìn xung quanh thấy không có ai, hôn nhẹ anh: “Đi nhanh đi, lát nữa anh vào thành phố cũng nhớ cẩn thận một chút, anh vừa mới cầm số tiền lớn như thế.”

Cô nhỏ giọng dặn dò, nói xong lập tức dắt hai đứa nhỏ đi vào trong đại đội.

Vương Thanh Hòa sờ mặt, cười ngây ngô rồi mới đi vào núi.

Trong đại đội, văn phòng của hiệp hội phụ nữ, chỉ có một mình Trần Kim Hoa không biết đang bận rộn gì đó, Bạch Tú Tú có chút kinh ngạc: “Thím Kim Hoa, sao hôm nay Miêu Miêu và chị Tiểu Tuệ không ở đây vậy?”

“Đừng nói nữa, lúc nãy bên phía thôn Trung Hà nói có người muốn bán con, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò con dâu nuôi từ bé nữa chứ? Không phải là đang kiếm chuyện phiền phức sao? Hai người bọn họ đi qua đó rồi.” Trần Kim Hoa nghĩ đến chuyện này cũng cảm thấy rất xui xẻo, là con gái thì không phải con của bọn họ à?

Thật sự không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì nữa.

Bà ấy lại nhìn hai đứa con của Bạch Tú Tú, đứa nào cũng đều khỏe mạnh kháu khỉnh, Trần Kim Hoa vừa nhìn đã cảm thấy thích rồi: “Nhìn xem Minh Minh và Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta xem, được nuôi dưỡng tốt cỡ nào chứ? Nếu như ai cũng có thể giống cháu và chồng cháu thì tốt rồi, cho dù là con trai hay con gái thì đều yêu thương như nhau. Đúng rồi, Vương lão nhị có hai đứa con gái, sao thím chưa bao giờ gặp qua nhỉ?”

Trần Kim Hoa nhớ đến đứa con thứ hai nhà Vương cũng có hai đứa con, tuổi cũng trạc tuổi con của Tú Tú.

Đừng nói là Trần Kim Hoa, ngoại trừ trên bàn cơm ra, những lúc khác trên cơ bản Bạch Tú Tú cũng không nhìn thấy hai đứa nhỏ đó.

Hơn nữa mỗi khi ở trên bàn cơm, hơn phân nửa lượng cơm của hai đứa nhỏ kia đều bị Vương Thanh Phú ăn, nói là anh ta làm việc nhiều.

Bạch Tú Tú đương nhiên sẽ không giấu diếm mấy chuyện này giúp Vương Thanh Phú, kể lại cho Trần Kim Hoa nghe.

Trần Kim Hoa vừa nghe thế, tức giận mắng chửi: “Nhà bọn họ cũng chẳng có mấy người tốt lành gì, thím thấy cháu và chồng cháu nên dọn ra ở riêng sớm thì tốt hơn. Cháu cứ yên tâm, trong thôn chúng ta có ai mà không biết chồng cháu làm việc nhiều chứ? Nếu như tách ra ở riêng, thím chắc chắn sẽ đứng yên nhìn bọn họ ăn h.i.ế.p cháu.”

“Cảm ơn thím Kim Hoa, cháu cũng đang có ý này.”

Bạch Tú Tú đồng ý ngay lập tức, chuyện dọn ra ở riêng có mấy người Trần Kim Hoa giúp đỡ, cô đòi tiền cũng sẽ thuận lợi hơn.

Không đào rỗng cả gia đình bọn họ thì cô sẽ không cam lòng.

Vương Thanh Hòa đi vào núi vòng đi gặp mặt với chú tư Ngô, sau đó lại đi vào huyện thành, đến bưu điện gửi kiện hàng đó ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi bưu điện đã gặp được Tiểu Trương đang đi về phía này.

Vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa, Tiểu Trương vội vàng vẫy tay, sau đó chỉ vào con hẻm nhỏ kia.

Vương Thanh Hòa đi theo anh ấy qua đó.

“Anh Vương, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh nè!”

“Chuyện quan trọng gì?” Vương Thanh Hòa khó hiểu.

Không phải là quá trùng hợp rồi sao?

“Tôi cũng đang có chuyện quan trọng muốn nhờ anh giúp đây.” Vương Thanh Hòa cũng nói giống y hệt Tiểu Trương.

“Để tôi nói trước, anh Vương, tôi kể cho anh nghe, hôm qua tôi nhận tiền của anh, quay về chia cho anh tôi một trăm. Anh tôi vui vẻ nên chia sẻ một tin tức hay ho cho tôi biết. Anh tôi nói không biết là gia đình có danh tiếng chức quyền nào đó trong đại viện ở tỉnh thành của chúng ta đang nhờ em trai đi tìm con của mình. Nhưng mà không có bao nhiêu người biết được chuyện này. Mấy ngày hôm trước anh trai tôi đến tỉnh thành biếu tặng quà cáp cho người ta, mới nghe được một người ở chợ đen nói thế. Tôi lập tức nghĩ đến chuyện của anh ngay. Anh Vương, anh nói coi có nhiều người bị lạc mất con đến vậy hả? Có phải là trùng hợp quá rồi không? Có cần tôi nói với anh tôi không?”

Tiểu Trương có chút kích động, chuyện này thật sự quá trùng hợp.

Hơn nữa, nếu đây là thật, vậy chẳng phải sau này anh Vương sẽ ăn sung mặc sướng rồi sao?

Đến lúc đó sao anh có thể quên mất người giúp đỡ là anh ấy được chứ?

Anh của anh ấy cũng có thể đi theo vớt vát được một chút lợi ích, trong lòng anh ấy rất kích động, nhưng cũng không nói chuyện này cho anh của anh ấy, dù sao nếu nói cho anh của anh ấy biệt đầu đuôi mọi chuyện thì chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài.

Anh ấy không đoán được anh Vương nghĩ như thế nào, cũng không dám nói bậy.

Sắc mặt Vương Thanh Hòa không chút thay đổi: “Tiểu Trương, anh đừng nói chuyện này với anh của anh, đừng truyền ra ngoài, giữ bí mật giúp tôi đi.”

“Anh Vương, anh không muốn ăn sung mặc sướng sao?” Tiểu Trương không dám tin, sao lại có người không muốn hưởng phúc chứ?

“Muốn chứ, nhưng tôi lại càng muốn cuộc sống của tôi và vợ tôi bình an hơn. Nếu người bọn họ muốn tìm là tôi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được. Nếu không phải tôi, tôi lại chủ động đi đến lấy lòng, sẽ chỉ mang thêm phiền phức cho tôi và vợ tôi. Tôi ghét chuyện phiền phức.”

Vương Thanh Hòa từ chối một cách dứt khoát.

Trước khi anh học hết kiến thức đông y từ chú Trương, có thể tìm được nguồn gốc xuất xứ rõ ràng cho mấy thứ trong không gian của Tú Tú thì anh sẽ không rời khỏi nơi này.

Cũng không muốn bị cuốn vào bất cứ âm mưu gì.

Nếu thật sự có người muốn tìm anh, sớm muộn gì cũng có thể tìm được.

Hoặc là… Chờ đến lúc anh cần, anh sẽ dùng phương pháp ổn thỏa nhất để tìm đến nơi.

Anh không tin sẽ có người vô duyên vô cớ yêu thương anh, cho dù đó là cha mẹ ruột của anh.

Tự tìm đến cửa và bị tìm được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thái độ của Vương Thanh Hòa cũng làm Tiểu Trương thầm cảm thấy may mắn, may mà anh ấy còn chưa nói nói chuyện này ra ngoài.

“Anh Vương cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho ai biết.”

Thái độ dứt khoát này của Tiểu Trương cũng là Vương Thanh Hòa có ấn tượng tốt hơn với anh ấy.

“Tiểu Trương, nếu có thể thì anh nghĩ cách nhờ anh cả của anh hỏi thăm thêm chút thông tin về đối phương đi. Bọn họ chưa chắc là đang tìm tôi, tôi chỉ là có chút tò mò thôi. Nhớ kỹ, chỉ là âm thầm hỏi thăm thôi.” Vương Thanh Hòa tính toán, nếu đối phương thật sự muốn tìm anh thì anh cũng phải biết rõ thông tin cụ thể của người đó.

Biết người biết ta mới có thể làm cho cuộc sống của anh yên ổn được.

“Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách. Đúng rồi, chuyện quan trọng mà anh Vương nói là chuyện gì thế?” Tiểu Trương đồng ý, dạo gần đây anh của anh ấy thường xuyên chạy đến tỉnh thành, hỏi thăm tình hình một chút cũng không có gì khó khăn.

Chỉ cần đừng làm cho anh cả nghi ngờ là được rồi.

Chuyện này anh ấy rất quen thuộc!

“Tôi muốn mua một công việc, anh cũng biết tình hình của tôi rồi đó, tôi muốn tìm một công việc không quá bắt mắt, còn nữa, tôi cũng cần có một căn nhà mới nữa, anh để ý giúp tôi luôn. Căn nhà không cần quá rộng, cũng không cần sân quá to.”

Vương Thanh Hòa nói ra yêu cầu của mình.