Lâm thị mang thai, nhưng dường như bà có chút khiếp sợ. Tống Ngọc Tịch dìu bà vào gian phòng, bà cũng không nói một chữ nào, chỉ mím chặt môi. Thấy bà như vậy, Tống Ngọc Tịch cũng không thể hỏi bà thêm điều gì. Sau khi dàn xếp xong cho bà, thì lén phái Lục Hoàn đi Ninh Thọ Viện, nói cho Tần thị biết chuyện này.
Buổi chiều Tống Dật vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy trở về, trong tay còn cầm roi ngựa, trông thấy Tống Ngọc Tịch đang ở trong sân tưới hoa thì tiến tới hỏi:
"Nương con thế nào?"
Tống Ngọc Tịch buông bình tưới nước, nói: "Tổ mẫu đã phái thái y đến xem qua, thái y có nói là nương có chút yếu. Dù sao nương cũng không còn trẻ, nên thái y khai mấy phương thuốc dưỡng thai, hiện thuốc vẫn còn được sắc ở trong bếp."
Tống Dật có vẻ có chút nôn nóng, nên đã cắt đứt lời Tống Ngọc Tịch: "Được rồi được rồi, những thứ này ta đều biết rồi, ta chính là muốn hỏi con, nương con... trông như thế nào?"
Tống Ngọc Tịch đầu óc nhaỵ bén, thoáng cái liền hiểu ý muốn hỏi trong lời nói của Tống Dật, nàng giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: "À à, ý người muốn hỏi trông bà thế nào ý ạ... Nói thật, thì trông không quá cao hứng."
Sắc mặt hưng phấn của Tống Dật khẽ biến thành hơi ảm đạm, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, lướt qua Tống Ngọc Tịch đi vào bên trong: "Ta vào xem nàng."
"Người đừng khiến nương tức giận, đại phu nói bà mới ít tháng, không thể tức giận."
Lời nói của Tống Ngọc Tịch từ sau lưng truyền tới, Tống Dật thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ giơ tay thể hiện mình đã nghe thấy. Sau đó liền xốc rèm lên, đi vào gian trong. Nhìn bóng lưng Tống Dật biến mất, mà Tống Ngọc Tịch thở dài, thật không biết phải hình dung như thế nào cho phải, đây thật sự đúng là nghiệt duyên của kiếp trước. Tống Ngọc Tịch đã sớm biết Lâm thị vẫn luôn uống canh tránh thai, nhưng thật không ngờ rằng Tống Dật lại vụng trộm đổi canh tránh thai thành thuốc bổ, khó trách Lâm thị đặc biệt khiếp sợ và ngạc nhiên. Chậc, đây đúng là một mớ hỗn độn, có cha mẹ như vậy, Tống Ngọc Tịch cảm thấy mình không thể vui nổi.
Thế nhưng, nàng đã hạ quyết tâm từ lâu rồi, sẽ mặc kệ chuyện giữa Lâm thị và Tống Dật, hai người bọn họ muốn náo nhau như thế nào cũng được. Lâm thị một khi đã đến Tống gia, thì sẽ không có chuyện Tống Dật buông tha để bà rời khỏi. Nếu đã không rời đi, mà hai người lại mỗi ngày ở cùng một chỗ, thì chuyện hoài thai cũng rất bình thường. Chỉ có điều Tống Dật có chút nóng vội, không hỏi ý kiến của Lâm thị, đã lén lút làm như vậy, thế nên về điểm này sẽ có chút khó nói chuyện.
Trong lòng Tống Ngọc Tịch cũng hi vọng Lâm thị có thể buông bỏ cừu hận, sống an ổn ở nơi mình đang sống. Thời gian hơn hai năm cũng đủ để hiểu một người, nàng không biết trước đó Kỷ Châu đối tốt với Lâm thị ở mức độ nào, nhưng nếu nói về Tống Dật thì Tống Ngọc Tịch vẫn có thể nhìn ra, ông thật sự rất yêu thương Lâm thị. Ở đây cũng sẽ không nói đến vấn đề có thiếp thị hay không có thiếp thị, mà kể từ khi Lâm thị tiến vào phủ, Tống Dật rất ít đi chỗ thê thiếp khác, nhiều nhất chính là vào thời điểm tới tháng của Lâm thị thì sẽ đi chỗ khác ngồi một chút, có làm việc đó hay không thì Tống Ngọc Tịch không biết, nhưng hôm sau ông khẳng định sẽ tới giải thích với Lâm thị.
Có lẽ là do Tống Ngọc Tịch chưa từng gặp nam nhân tốt, cho nên nàng cảm thấy nam nhân như Tống Dật cũng không tệ lắm. Nếu có nam nhân chịu tốn tâm tư như vậy với nàng, thì cho dù người đó không có tiền không có tài, không có nhà không có đất thì nàng cũng nhận định! Nhưng thật đáng tiếc, dường như trong số phận trời sinh của nàng cũng không có bông hoa đào nào, nếu không phải còn lưu luyến ba phần hương khói của nhân gian, thì khi nàng trọng sinh, có lẽ cũng muốn tìm một am ni cô mà xuất gia chứ không chừng.
Sau khi Tống Dật đi vào trong phòng Lâm thị chưa được bao lâu, thì đã nghe thấy tiếng Lâm thị nghẹn ngào khóc. Tống Ngọc Tịch không dám nghe nhiều, sau khi tưới cây xong, lập tức bảo mọi người đang hầu hạ trong sân rời khỏi phòng ngủ chính, còn mình cũng rất thức thời, ngồi đợi ở trong nhà cũng không còn việc của mình, chỗ Lâm thị tự nhiên có Tống Dật trấn an, bà cao hứng hay tức giận liền dựa vào khả năng của Tống Dật, dù sao nàng cũng không thể thay đổi chuyện gì, nên dứt khoát trở về phòng của mình.
Thu Đồng và Thu Vân đang đứng đợi ở trước cửa phòng, thấy thế Tống Ngọc Tịch đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Quả nhiên sau khi đi vào phòng, đã nhìn thấy có một phong thư đặt trên thư án. Tống Ngọc Tịch trực giác muốn bỏ chạy, giả bộ như không phát hiện lá thư này, thế nhưng Thu Đồng và Thu Vân canh giữ ở ngoài cửa, không để cho nàng có thể giả bộ như không phát hiện.
Kiên định bước tới, khó nhọc mở ra phong thư, rút ra tờ giấy viết thư nhìn xuống, vẫn là chữ viết mạnh mẽ như mọi khi, trên giấy viết mấy chữ:
Giờ Dậu ba khắc [1] Tầm Viên
[1] Giờ Dậu ba khắc tầm 17:45
Đây là muốn hẹn nàng buổi tối gặp mặt sao? Tống Ngọc Tịch thở ra một hơi, gọi Thu Đồng Thu Vân tiến vào, cũng để cho các nàng đóng cửa lại. Sau khi hai nha hoàn đi vào, Tống Ngọc Tịch cũng không tị hiềm, trực tiếp mở thư tín ra cho các nàng, rồi nói:
"Chủ tử các ngươi, rốt cuộc là có ý gì? Tại sao phải gặp ta chứ?"
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, Thu Đồng thẳng thắn nói: "Tiểu thư hỏi chúng ta, nhưng chúng ta cũng không biết rõ, chỉ biết là, chủ tử đã nói, tiểu thư kia cũng chỉ có thể đi... Nếu tiểu thư không đi thì có thể sẽ xảy ra chuyện lớn."
Đây là đề nghị từ lòng tốt của Thu Đồng. Tống Ngọc Tịch đương nhiên phải đi, ai bảo thân phận người ta cao quý cơ chứ.
Cho dù từ tận đáy lòng vô cùng không nguyện ý, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn ra khỏi cửa, cũng may nàng suốt ngày ở ngoài, cho nên xuất phủ gần chạng vạng tối cũng không cần đặc biệt thông báo với ai. Huống chi, người duy nhất thường ngày sẽ quản nàng là Lâm thị, thì hôm nay khả năng cũng không có tâm trạng để quản, mà Tống Dật thì càng không rồi, ông dỗ dành Lâm thị còn không kịp đâu đấy.
Tống Ngọc Tịch ở trong nhã phòng trong hậu viện của Phù Dung Viên chờ đến giờ Dậu. Tầm Viên cách Phù Dung Viên không quá nửa con phố, đi một lát là có thể đến, cho nên, Tống Ngọc Tịch lề mà lề mề, đợi đến giờ Dậu hai khắc mới từ Phù Dung Viên đi ra ngoài.
Sau khi đến Tầm Viên, thì phát hiện dưới lầu khách đến như mây, nhưng lầu trên lại im ắng, giống như lần trước lúc Tống Dật đến, hộ vệ trông coi đứng trên bậc thang chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi. Tống Ngọc Tịch mang theo mũ che, để đi đến cuộc hẹn, nàng còn đặc biệt thay đổi một thân quần áo mới chưa từng mặc lần nào, chính là vì sợ có người nhận ra nàng.
Sau khi lên lầu, phát hiện Bùi Thao đã đứng chờ ở trước cửa nhã gian. Vừa trông thấy nàng tới, thì Bùi Thao gật đầu nhẹ coi như chào hỏi với nàng, rồi lập tức mở cửa, nói: "Tiểu thư xin mời đi bên này, gia đã ở bên trong rồi."
Tống Ngọc Tịch phúc thân nói lời cảm tạ, sau đó liền đi vào. Bùi Thao thức thời lập tức đóng cửa lại...
Trong phòng cũng không nhìn thấy ai, trong lòng nàng lúc này mới thoáng trầm tĩnh lại, tháo xuống mũ che, đang muốn treo lên móc áo chạm trổ ở bên cạnh, vừa quay đầu lại, lại trông thấy một lồng n.g.ự.c rắn chắc đầy đặn, nàng bị dọa sợ thiếu chút nữa lùi lại té lăn trên đất.
Tiêu Tề Dự đưa tay đỡ cánh tay của nàng, miễn cho nàng lại "sáng tác" ra một bài "bình sa lạc nhạn". Tống Ngọc Tịch ôm n.g.ự.c nói:
"Người làm ta sợ muốn chết." Không thể trách nàng bị dọa sợ, ai ngờ hắn sẽ xuất hiện ở phía sau nàng đâu!
Tiêu Tề Dự làm như không nghe thấy lời oán trách của Tống Ngọc Tịch, vẫn giơ tay so so ở trên đỉnh đầu của nàng, sau đó mới kiêu ngạo nói:
"Đã không gặp một thời gian dài như vậy, mà nàng dường như cũng không cao lớn hơn bao nhiêu?"
Tống Ngọc Tịch vẫn đang an ủi trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của nàng, nghe hắn nói như vậy, không khỏi âm thầm đảo mắt, nhưng lại không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này với hắn, ai biết Tiêu Tề Dự lại không sợ tức c.h.ế.t người, tiếp tục nói:
"Ta nhớ trước kia nàng rất cao, dáng người cũng rất tốt, như thế nào hiện tại... Chậc chậc chậc. Tống gia không cho nàng ăn cơm sao?"
Tống Ngọc Tịch vốn còn định quy củ hành lễ với hắn, thế nhưng sau khi nghe lời này, đến cả lễ cũng không muốn làm, cũng không biết là vì sao, nhưng kể từ khi hai người biết đối phương đều là trọng sinh, thì cả hai đều không muốn giữ lễ tiết. Tống Ngọc Tịch cảm thấy lúc mình một mình đối mặt với hắn, không có cách nào quỳ xuống dập đầu theo quy củ, mà Tiêu Tề Dự dường như cũng không cưỡng cầu nàng hành lễ, ngược lại mỗi lần hai người lén gặp mặt, bầu không khí đều rất hòa hợp, ngoại trừ Tiêu Tề Dự thỉnh thoảng nói mấy lời động miệng, thì những lúc khác, Tống Ngọc Tịch thậm chí sinh ra một loại ảo giác, hai người họ chính là bằng hữu.
Ừm... Cho dù không phải là bằng hữu, thì ít nhất cũng sẽ không phải là kẻ thù. Hẳn là như vậy!
"Người kêu ta tới, không phải là để thảo luận về thân hình của ta chứ?" Đương nhiên kiếp trước thân hình của nàng rất tốt. Trữ thị hạ quyết tâm muốn bồi dưỡng nàng thành một quân cờ hoa lệ, nên các loại đồ mỹ dung dưỡng nhan đã để nàng ăn từ sớm, cái gì mà eo nhỏ nhắn bộ n.g.ự.c lớn những thứ này càng là không thể thiếu. Nàng tin rằng, ngay từ đầu, Trữ thị đích thật là muốn ước tính giá trị hầu hạ của nàng, nhưng bị Chu thị, đồng đội ngu như heo phá hỏng, nửa đường đoạn Hồ [1], đưa nàng cho một nam nhân không biết rõ. Điều này đã đánh gãy mong muốn lợi dụng nàng để leo lên quyền quý của Trữ thị, phải vội vàng gả nàng cho Lý Trạm, sợ gả đi chậm, thì ngay cả thiếu gia ăn chơi trác táng như Lý Trạm cũng đều không gả được.
[1] nửa đường đoạn Hồ: ý chỉ cắt đường kiếm tiền của người khác, hoặc lấy đi thành quả chiến thắng khi người khác sắp thành công
Thế nhưng, đó là kiếp trước, còn kiếp này ấy à. Tống Ngọc Tịch căn bản cũng không cố ý giữ gìn vóc dáng cùng dung mạo của mình, với tâm lý nước chảy bèo trôi, nàng có ý mặc kệ để cho tự do phát triển.
Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc đã lâu không gặp ở trước mắt, nét non nớt qua hai năm đã dần dần mất đi, Tống Ngọc Tịch của hiện tại, giống như một nụ hoa khẽ nở trên cành, vừa mới chớm nở, e lệ hợp lòng người. Ánh mắt của Tiêu Tề Dự càn rỡ quét qua quét lại trên mặt nàng, giống như là muốn nhìn bù lại khoảng thời gian không gặp mặt này, thậm chí Tống Ngọc Tịch bị hắn nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, nên nàng chủ động xoay người, đi vào gian trong.
Cảm giác khi đối mặt với Tiêu Tề Dự khác hoàn toàn khi đối mặt với Tiêu Tề Hoàn. Trong mắt Tống Ngọc Tịch, Tiêu Tề Hoàn hoàn toàn chính là một cậu bé miệng còn hôi sữa, nhưng Tiêu Tề Dự thì khác. Hắn và nàng đều thuộc về "người già" có số tuổi giống nhau, nàng thật sự không thể coi hắn là một cậu bé, cho nên, lúc Tiêu Tề Hoàn nhìn chằm chằm nàng, nàng hoàn toàn có thể thờ ơ, nhưng Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm nàng, thì nàng sẽ loại cảm giác vừa chột dạ lại vừa thẹn thùng này.
Tiêu Tề Dự đi vào theo nàng, ngồi xuống chiếc ghế lớn có tay vịn đặt bên cửa sổ, rồi vắt chéo chân vô cùng thoải mái, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, hỏi:
"Mọi chuyện đều đã giải quyết xong? Mấy ngày nay ta quá bận, nàng cũng biết đó, dự kiến ba bốn tháng tới, sẽ có trận mưa to kinh hoàng, dù sao cũng phải làm cho Hộ bộ Công bộ chuẩn bị sẵn sàng, còn có nhóm nhỏ người tị nạn tạo thành loạn quân ở Ký Châu..."
Những ngày này hắn thật sự quá bận, họp nội các hết cuộc này đến cuộc khác, bề bộn khiến hắn sứt đầu mẻ trán, phải chịu đựng áp lực lớn chưa từng có, nhưng lúc nãy từ trên lầu trông thấy nàng xuống xe, chỉ trong chớp mắt, tất cả áp lực từ lúc nhìn thấy nàng đều tan thành mây khói, trong lòng trong mắt tất cả đều là khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn hắn, có chút khó hiểu, tự dưng hắn nói những chuyện này với mình làm gì chứ? Về phần chuyện tình hắn hỏi... Chẳng lẽ là chuyện của Kỷ Hành? Chắc là chuyện đó rồi, nàng đã sai Thu Đồng và Thu Vân thay nàng đi điều tra sự tình, hai nha hoàn kia nhất định không dám tự mình làm chủ, chỉ cần các nàng xin chỉ thị, hắn khẳng định sẽ biết, muốn giấu cũng không giấu được, huống chi, Tống Ngọc Tịch cũng không có ý định giấu diếm, đã dùng người của người ta, vậy thì chắc chắn phải bị người ta quản chứ!