Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 201




Lời nói của Kỷ Lan cũng không sinh ra ảnh hưởng gì đối với mọi người ở đây, thị tỳ bên người Kỷ Lan cũng đều bị người của Ninh Thọ viện khống chế. Kỷ Lan lập tức từ người đến bới lông tìm vết, biến thành người bị vạch lá tìm sâu.

Tần lão phu nhân tựa hồ như đã nắm trong tay toàn cục, Kỷ Lan không nghĩ tới ở trong phủ Trấn Quốc Công, mà nàng ta lại có thể bị người khống chế như vậy. Tần thị đã bị làm cho nằm trên giường, nhưng người của Tần gia lại không buông nàng ta, khắp nơi đối nghịch với nàng ta. Thiền tỷ nhi nói đúng, nàng ta ở Tống gia này, căn bản cũng không có nửa điểm địa vị đáng nói. Trước kia lúc mẫu thân nàng ta Kỷ Trữ thị còn sống, nàng ta gặp phải chuyện, còn có thể hỏi ý mẫu thân một chút, cũng không đến mức bị khi dễ sỉ nhục thảm thiết. Nhưng hôm nay mẫu thân đột nhiên qua đời, nàng ta mất đi trụ cột, gặp phải chuyện không biết nên xử lý như thế nào, thế cho nên đến ngày hôm nay ai cũng có thể giẫm lên nàng ta một chân.

Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng bị mấy ma ma gọi tới, cũng không hiểu chuyện gì. Thẳng đến khi vào chủ viện, sắc mặt Tống Ngọc Thiền mới thay đổi. Thế nhưng, tố chất tâm lý của nàng ta tốt hơn nhiều so với Kỷ Lan, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục nguyên dạng, đi tới trước mặt Tần lão phu nhân, quy củ hành lễ với bà.

Trái lại dáng vẻ của Tống Ngọc Mộng cũng không tốt lắm, sau khi vào cửa, nhìn thấy trận chiến này, lại thấy Tần lão phu nhân ngồi ở bên cạnh giường Tần thị, thì ngay cả hành lễ Tống Ngọc Mộng cũng có chút rối loạn, bị Tống Ngọc Thiền thầm mắng ở trong lòng một câu: Ngu xuẩn.

Tần lão phu nhân nhìn trái nhìn phải hai vị cô nương, hỏi một câu:

"Hôm nay bảo các con đến đây, chủ yếu là vì chuyện tổ mẫu các con ngã từ trên lầu xuống. Nghe nói các con lúc đó đều ở trên lầu các, tình huống lúc đó rốt cuộc là như thế nào, ai tới nói cho ta biết?”

Thân thể Tống Ngọc Mộng lui về phía sau, Tống Ngọc Thiền ngược lại tiến lên một bước, đang muốn mở miệng, lại bị Tần lão phu nhân ngăn lại, giơ ngón tay chỉ Tống Ngọc Mộng. Tần lão phu nhân nói: "Vậy Mộng tỷ nhi nói đi.”

Tống Ngọc Mộng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhìn trông có vẻ hòa ái dễ gần của Tần lão phu nhân, sau đó lại liếc về phía Tống Ngọc Thiền, nhưng Tống Ngọc Thiền lại vững như bàn thạch, ngay cả một ánh mắt cũng không trao đổi với nàng ta. Tống Ngọc Mộng nuốt nước bọt, sau đó liền run rẩy nói:

"Vâng, dạ. Lúc đó, con và đại tỷ tỷ, còn có mấy người Phương ma ma ở trong lầu các thu dọn sách. Tổ mẫu nhìn thấy một quyển sách cổ, trong lầu các ánh sáng có chút mờ tối, vì vậy bà liền cầm ra cầu thang bên ngoài nhìn. Vốn là vì muốn mượn ánh sáng mới đi ra, nhưng không ngờ lại giẫm hụt một bước, liền lăn từ trên thang cao gác của lầu các xuống: Lúc chúng ta nhìn thấy, muốn đi kéo bà, nhưng thế nào cũng không đuổi kịp. Đành phải trơ mắt nhìn tổ mẫu lăn xuống lầu.”

Những lời này, Tống Ngọc Mộng đã đọc thuộc lòng mấy lần, lúc này nói ra, tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng vẫn trôi chảy như trước.

Tần lão phu nhân nghe nàng ta nói những lời này xong, thì gật đầu, mọi người cho là bà đã hiểu rõ ràng, nào ngờ bà lại nói một câu: "Vừa rồi con nói quá nhanh, ta chưa nghe được rõ ràng, lặp lại một lần nữa.”

Tống Ngọc Mộng l.i.ế.m liếm môi, chỉ cảm thấy lão phu nhân này thật sự quá bỡn cợt người khác, thế nhưng tình huống hôm nay, cũng không cho nàng ta lùi bước, bèn kiên trì nói lại một lần nữa: "Lúc đó con và đại tỷ tỷ còn có mấy người Phương ma ma... Nhưng lại một cước đạp hụt... Đành phải trơ mắt nhìn tổ mẫu lăn xuống lầu.”

Trong lòng nàng ta thật sự rất sợ, lúc nói lần thứ hai, sợ nói lỡ một câu nào đó. May mắn là nàng ta đã học những lời này ở trong đầu không dưới trăm lần, chính là để ứng phó tương lai bị hỏi đến. Vốn chuyện này đã trôi qua lâu như vậy, trong phủ cũng chỉ có phụ thân đến hỏi qua, còn những người khác cũng không hỏi gì cả, nên nàng ta mới yên tâm được một khoảng thời gian, không ngờ tới đến lúc này, lại bị đưa ra như vậy.

Thế tử phu nhân dường như cũng nghe ra dị thường, nhìn mẹ chồng nhà mình, thấy bà đang nhắm mắt suy nghĩ, liền cúi người xuống, ở bên tai Tần lão phu nhân nói một câu. Mắt Tần lão phu nhân cũng không mở ra, mà chỉ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

"Nói như vậy, ngược lại là không có quan hệ gì với các con."

Tần lão phu nhân nghe xong lời Tống Ngọc Mộng, lại nói một câu như vậy.

Trong lòng Tống Ngọc Mộng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì chợt nghe thấy Tống Ngọc Thiền ở một bên nói: "Lời này của lão phu nhân là có ý gì? Chẳng lẽ còn hoài nghi chúng con có liên quan đến chuyện tổ mẫu ngã từ trên lầu xuống sao?”

Dây đàn trong lòng Tống Ngọc Mộng nhất thời kéo căng, đại tỷ này, người ta không tìm tỷ nói chuyện, tỷ lại còn muốn đi tìm người ta nói chuyện. Nếu như không phải ngại nhiều người, Tống Ngọc Mộng thật sự muốn kéo vị Đại tỷ đầu óc không rõ ràng này ra ngoài, chính nàng ta muốn c.h.ế.t thì thôi, cũng đừng liên lụy đến mình chứ.

Tần lão phu nhân nghe Tống Ngọc Thiền nói xong, lúc này mới mở to hai mắt, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp mảnh mai trước mắt này, bình tĩnh nói:

"Ta cũng không có nói như vậy, con gấp cái gì chứ?"

Tống Ngọc Thiền cũng không hề nhượng bộ, lại tiếp tục nói: "Tuy lão phu nhân không nói rõ, nhưng dàn trận huy động nhiều người gọi tỷ muội chúng con tới hỏi chuyện ngày đó, chẳng phải là đang muốn nói cho người ta biết, người đang nghi ngờ chúng con sao? Tuy nói con và Mộng tỷ nhi còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã do một tay tổ dạy dỗ mà thành, loại chuyện hãm hại tổ mẫu này, chẳng lẽ chúng con làm được sao? Cũng không phải loại người không có tình cảm, không có tính người.”

Tống Ngọc Thiền nói một phen, nói đến mức khiến Tống Ngọc Tịch cũng muốn vỗ tay khen hay. Nếu không phải trước đó nàng đã biết tường tận chuyện của Tống Ngọc Thiền, thì lúc này, nói không chừng đã bị ả ta lừa gạt mất rồi. Mà trong miệng ả ta nói kẻ không có tình cảm, không có tính người không phải là đang ám chỉ Tống Ngọc Tịch nàng đây sao? Chỉ có nàng mới là người nửa đường được nhận về nhà, không được Tần thị dạy dỗ từ nhỏ đấy!

Tần lão phu nhân thật sự nhìn tiểu cô nương này với cặp mắt khác xưa, cảm thấy cô nương này so với mẫu thân nó thì lợi hại hơn nhiều.

Bà đứng lên từ mép giường. Thế tử phu nhân đỡ Tần lão phu nhân bước xuống, đi tới trước mặt Tống Ngọc Thiền, nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thiền trong chốc lát, Tần lão phu nhân mới mở miệng nói:

"Đúng là biết nói chuyện. Hôm nay ta gọi các con đến, cũng không phải chất vấn hiếu tâm của các con, chẳng qua là chuyện đã xảy ra, chung quy cũng phải có một lời giải thích. Tình huống lúc đó ta cũng không biết, hỏi các con một chút cũng rất bình thường, con cũng đừng phủ nhận... Ngược lại là..." Tần lão phu nhân dừng một chút, xoay người đến trước mặt Tống Ngọc Mộng, hòa ái cười nói: "Mà Ngũ tiểu thư nói những lời kia, ta nghe có chút không hiểu.”

Tống Ngọc Mộng quả thực chỉ muốn bật khóc, nàng ta đã nói rõ sự tình từ đầu đến cuối nói hai lần, nhưng vị lão phu nhân này còn nghe không hiểu, cũng thực sự quá là...

Thế nhưng, rất nhanh, Tống Ngọc Mộng liền hiểu "nghe không hiểu" trong miệng Tần lão phu nhân là có ý gì.

"Những lời này của con, không giống như là nhớ lại, mà ngược lại giống như là trước đó đã học xong lý do thoái thác, trước sau nói hai lần, vậy mà có thể không sai một chữ, có thể thấy, chuyện con nói, ở trong đầu con căn bản là không có ấn tượng, chẳng qua là máy móc nói ra mà thôi. Ta ngược lại rất tò mò, có lý do gì, có thể để cho con phải máy móc nói ra tình huống ngày hôm đó, mà không cần phải thông qua trí nhớ hồi tưởng lại? Có thể thấy con đang nói dối! Con căn bản không có nói thật với ta!!"

Tống Ngọc Mộng bị một câu này làm cho sợ tới mức lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, thân thể run như cày sấy.

Tống Ngọc Thiền cúi đầu nhìn nàng ta một cái, trong mắt ý ghét bỏ vô cùng rõ ràng, nhưng sợ Tống Ngọc Mộng bị dọa nói ra điều không nên nói, nên Tống Ngọc Thiền đi qua chắn trước mặt Tống Ngọc Mộng, trực tiếp đối mặt với Tần lão phu nhân, bình tĩnh nói:

"Lão phu nhân không cần hù dọa muội muội con, nàng ấy trời sinh nhát gan, có chuyện gì, lão phu nhân có thể trực tiếp hỏi con là được. Tình hình ngày hôm đó chúng con đều nhìn thấy, hỏi con hay hỏi nàng ấy đều giống nhau.”