Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 157




Tống Ngọc Tịch và Cảnh Dương công chúa ngồi ở hai bên xe ngựa, còn Tiêu Tề Dự ngồi dựa vào đệm êm ở giữa. Trên đường đi hai cô nương ríu rít nói chuyện không ngừng, Cảnh Dương công chúa rất sảng khoái, trực tiếp yêu cầu Tống Ngọc Tịch đưa thiếp mời, mời nàng ấy xuất cung đi chơi. Tống Ngọc Tịch đương nhiên là đáp ứng, Cảnh Dương công chúa lại quấn lấy nàng nói chuyện. Tiêu Tề Dự ở một bên nhìn hai nàng sôi nổi, cũng không ngăn cản, thế nhưng chỉ cần hắn có mặt ở đây, cũng đã rất đáng sợ, Cảnh Dương công chúa có chút tò mò muốn hỏi Tống Ngọc Tịch, nhưng bởi vì có mặt Tiêu Tề Dự, nên không thể phát huy.

Đến trước phủ Trấn Quốc công, Tống Ngọc Tịch xuống xe ngựa, người gác cổng lập tức tiến lên nghênh đón, nhìn thấy là nàng, thì hành lễ nói: "Thất tiểu thư đã trở lại?”

Tống Ngọc Tịch gật đầu, Cảnh Dương công chúa từ trong xe thò đầu ra, người gác cổng trí nhớ kém, nên không nhận ra nàng, chỉ cho rằng nàng là tiểu thư nhà ai đó, nên chỉ hành lễ đơn giản. Cảnh Dương công chúa cũng không muốn tiếp nhận quỳ lạy rườm ra, nên chỉ dặn dò Tống Ngọc Tịch một câu:

"Muội cũng đừng quên đấy, ta ở nhà chờ muội đấy nhé."

Tống Ngọc Tịch biết ý nàng là nhắc đến chuyện để mình gửi bái thiếp, liền cười đáp: "Biết rồi! Chờ qua tháng giêng.”

Sau khi hai người cáo biệt, Cảnh Dương công chúa trở lại trong xe ngựa. Xe ngựa đi ra khỏi phố Chu Tước, thì vừa vặn gặp được xe ngựa của Tống gia. Tống Ngọc Tịch nhìn chiếc xe kia, liền biết là Tống Ngọc Thiền đã trở về, cũng không thể vừa nhìn thấy xe ngựa của nàng ta thì liền tiến vào, nên nàng bảo Thu Vân trở về viện chào hỏi Lâm thị trước, còn nàng thì đứng ở trước cửa chờ xe ngựa Tống Ngọc Thiền dừng lại.

Tống Ngọc Thiền từ trên xe bước xuống, hôm nay nàng ta mặc một bộ váy hoa sen bó sát người làm bằng tơ ngỗng, bên ngoài khoác áo lông chồn, trên mặt dường như có chút cao hứng, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch thì trực tiếp hỏi: "Này, ngươi có nhìn thấy đoàn xe kia không? Người dẫn đầu ta nhận ra, là Bùi Thao bên cạnh Thái tử điện hạ, sao, Thái tử đã tới rồi sao?" Không trách Tống Ngọc Thiền kinh hỉ, bởi vì con đường Chu Tước này tuy rằng quan gia san sát, nhưng nhà ai lại hiển hách như Tống gia chứ? Cho nên nàng ta liền nhận định, chỉ cần Thái tử điện hạ xuất hiện ở đây, thì nhất định là đến Tống gia.

Lúc trước chính là vì tránh phiền toái, cho nên Tiêu Tề Dự cũng không lộ mặt, Tống Ngọc Tịch cũng không có nhắc tới, nhưng nàng ngược lại đã quên Bùi Thao còn ở bên ngoài, vì không muốn dẫn đến phỏng đoán không cần thiết, cho nên Tống Ngọc Tịch nói:

"Chỗ nào là Thái tử điện hạ chứ! Là Cảnh Dương công chúa, có lẽ điện hạ cố ý phái Bùi thống lĩnh đến bảo vệ an toàn của công chúa. Hôm nay gặp phải chút chuyện trong hội hoa đăng, Quách tiểu thư đã trực tiếp trở về, ta đành phải ngồi xe ngựa của công chúa để về.”

Tống Ngọc Thiền hai mắt sáng ngời, nói: "Cảnh Dương công chúa? Cái này, nàng ấy đích thân đưa ngươi về? Ôi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Công chúa giá lâm, ngươi không biết mời nàng ấy vào ngồi một chút sao? Nếu để cho người ta biết chuyện này, còn tưởng Tống gia chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa đấy.”

Nói xong câu này, Tống Ngọc Thiền còn có chút tiếc nuối đuổi theo trên đường nhìn xe ngựa kia đã đi ra đầu ngõ hay chưa, nếu chưa đi ra đầu ngõ, dường như nàng ta còn muốn đuổi theo... Chỉ tiếc, khi các nàng nói chuyện, xe ngựa đã sớm ra khỏi đường Chu Tước, đi về phía cửa cung.

Tống Ngọc Thiền đừng nói có bao nhiêu tiếc nuối, biểu lộ vẻ mặt hận sắt không thành thép đối với Tống Ngọc Tịch, nói: "Có đôi khi cảm thấy ngươi rất khôn khéo, nhưng có lúc lại cảm thấy tại sao ngươi lại có thể ngốc như vậy. Tại sạo lại có thể không hiểu chuyện như vậy?" Mặc dù càu nhàu oán giận, nhưng người cũng đã đi rồi, nàng ta cũng không thể đuổi theo đến cửa cung. Tống Ngọc Thiền đành phải xoay người trở về, đưa lò sưởi tay đã có chút lạnh vào tay Lạc Hà, liếc mắt nhìn Tống Ngọc Tịch một cái.

Tống Ngọc Tịch không muốn tranh cãi, cười nói: "Ta cũng đã mời, nhưng công chúa nói trong cung có giờ cấm, sẽ không vào được.”

Tống Ngọc Tịch nói có lý, vì vậy cho dù Tống Ngọc Thiền muốn nói thêm một chút gì cũng không tìm được lý do, thở dài một hơi, biểu tình kia, giống như là bỏ lỡ mấy vạn lượng bạc, làm cho Tống Ngọc Tịch có chút bất đắc dĩ.

Hai người trở về, trước tiên đi viện Tần thị chào hỏi một cái, rồi sau đó thì tự mình trở về.

Trong phòng chính của Vũ Đồng viện, ấm áp như mùa xuân.

Lúc Tống Ngọc Tịch vào cửa, Tống Dật còn chưa trở về, nói là phái người truyền lời trở về, hôm nay ở binh bộ dùng cơm, buổi tối còn phải họp. Mỗi lần Tống Dật truyền tin từ phủ về, thì nhất định sẽ thông báo cho phủ một tiếng, Vũ Đồng viện một tiếng, chưa từng bỏ sót.

Nàng trở về đúng lúc An ca nhi đang tỉnh, nằm ở trên giường vung tay đạp chân, kêu y y nha nha, thì ra v.ú nuôi đang thay tã cho hắn, trong phòng tràn đầy mùi ô uế. Sau khi Tống Ngọc Tịch tiến vào, ban đầu có chút ghét bỏ, nhưng vừa nhìn thấy tiểu mập mạp nằm ở trên giường, thì lập tức cũng không còn ghét bỏ nữa, đi qua đứng bên cạnh v.ú nuôi nhìn hắn trong chốc lát, chờ v.ú nuôi mặc xong xiêm ý cho hắn, thì chủ động muốn ôm hắn. Tiểu mập mạp trừng đôi mắt to đen láy, đối mắt với đôi mắt đen lúng liếng của Tống Ngọc Tịch, đừng nhìn hắn nhỏ, nhưng đôi mắt thật sự cũng không nhỏ, cũng không biết là hắn có thể nhìn thấy hay không. Dù sao sau khi nhìn một lát, Tống Ngọc Tịch liền xoay qua đi cắn tay hắn hai miếng, sau đó lại quay đầu lại nhìn, dường như hắn rất hưởng thụ cảm giác được người ôm.

Lâm thị đang rửa tay rửa mặt, nhìn nàng ôm An ca nhi đi qua, hỏi:

"Hôm nay thế nào, Quách gia có vui không? Quách tiểu thư có tốt không?”

Tống Ngọc Tịch đang đối mắt với An ca nhi, nên cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp trả lời: "Tốt lắm! Nàng ấy rất tốt, chúng con ăn cơm trưa ở Quách gia, buổi chiều đi dạo phố Hải Thị nửa ngày, chạng vạng ăn ở Phù Dung viên, buổi tối còn đi hội hoa đăng.”

Lâm thị rửa tay và mặt xong, cũng không thể xuống giường đi lại, Tống Ngọc Tịch đành phải ôm đứa nhỏ đến bên cạnh bà. Lâm thị đón lấy An ca nhi, An ca nhi ở trong tay Lâm thị bắt đầu không thành thật, rầm rì hừ hừ mấy tiếng, Tống Ngọc Tịch nhìn hắn kỳ quái, kinh hỉ nói, "Thằng bé không nỡ rời xa con, nào, trả lại để cho con ôm.”

Từ ma ma bưng nước ấm tiến vào, cười nói: "Thất tiểu thư cũng đừng tự mình đa tình, An ca nhi là đang đói, lại ngửi thấy mùi sữa trên người mẫu thân.”

Quả nhiên, Lâm thị xoay người đi, cởi vạt áo, tiểu tử kia gấp gáp liền ăn. Tống Ngọc Tịch mới tin tưởng, trong lòng có chút mất mát.

Lâm thị vừa cho con bú, vừa nói với Tống Ngọc Tịch: "Qua ngày hai tháng hai, ca ca con sẽ đi thi, ta đang trong tháng, cũng không cách nào chuẩn bị cho nó cái gì, con nghĩ cách đưa cho nó một thư đồng hiểu chuyện đi, tốt nhất là đã từng hầu hạ tài tử đi thi, mấy ngày thi liên tiếp, ở trong trường thi không có người hầu hạ, ta sợ thân thể nó không chịu nổi.”

Được Lâm thị nhắc nhở, Tống Ngọc Tịch ngược lại nhớ tới chuyện Kỷ Hành sắp sửa đi thi, kỳ thi này đối với Kỷ Hành mà nói, là một bước rất trọng yếu, nếu có người ở bên người hầu hạ, hắn cũng không cần quan tâm đến những thứ khác, có thể chuyên tâm khảo thí.

Nàng lập tức trả lời, nói, "Vâng, ngày mai con sẽ đi tìm người.”

"Ừ, phải tìm cho tốt, tốt nhất là biết chữ, nó cùng cha nó giống nhau, vì bản thân có chút học vấn, nên chỉ hy vọng người bên cạnh cũng có học thức. Nhưng thế gian này, làm sao có nhiều người đọc sách lại nguyện ý đi làm người hầu như vậy, nếu thật sự tìm không thấy, vậy thì đừng để cho nó chọn nữa. Sửu bà nương, mỹ bà nương [1], cứ tìm cho nó một bà nương là được.”

[1] bà nương: phụ nữ đã có chồng. Sửu nghĩa là xấu, đối lập với mỹ là đẹp.

Cư nhiên có thể từ trong miệng Lâm thị, một phu nhân thanh nhã như phong hoa tuyết nguyệt này, có thể nghe được câu nói "sửu bà nương, mỹ bà nương", quả thực là kỳ lạ.

"Được, con biết rồi, ngài cứ yên tâm đi." Mặc dù Tống Ngọc Tịch đã đáp ứng, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn rầu, trước đây không phải nàng chưa từng đưa cho Kỷ Hành gã sai vặt, nhưng đều bị huynh ấy trả về, hiện giờ huynh ấy sắp đi thi, cũng không có thời gian cho huynh ấy thích ứng, nếu lúc thi cử lại xảy ra chuyện gì, thì lúc đó mới thật sự là hỏng bét.

An ca nhi ở trong lòng Lâm thị vừa ăn no một cái, liền híp mắt, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, chốc lát đã ngủ say. Tống Ngọc Tịch đợi đến giờ, vốn tưởng rằng hắn ăn no xong còn có thể ôm thêm một cái, nhưng ngược lại hắn lại ngủ thiếp đi, thế nên cũng không ai dám động đến hắn nữa. Nàng thất vọng xoa tay, định trở về tiểu lâu của mình. Lúc đang mặc áo choàng, thì Tống Dật vén rèm đi vào, mang theo một luồng gió lạnh, nhưng ông cũng không trực tiếp đi vào, mà đứng chà xát tay ở cửa, thấy Tống Ngọc Tịch liền hỏi nàng:

"Nghe người gác cổng nói, hôm nay Cảnh Dương công chúa đưa con trở về?" Mặc dù ông không ở nhà, nhưng chuyện trong nhà không có gì là ông không biết, ở phương diện này, Tống Ngọc Tịch thật sự rất bội phục phương pháp trị gia của Tống Dật và Tần thị, cũng chính vì bọn họ như vậy, mới có thể kiểm soát triệt để người như Kỷ Lan, khiến bà ta không dám làm gì.

"Vâng, đúng vậy. Ngài nghe người gác cổng nói sao?" Tống Ngọc Tịch thắt xong áo choàng, thì trả lời Tống Dật.

Tống Dật "hừ" một tiếng, nói: "Bùi Thao cũng ở đó?”

Tống Ngọc Tịch nghe ra ý trong lời nói của ông, liền biết không giấu được Tống Dật, nói Thái tử đưa Bùi Thao đi để bảo vệ Cảnh Dương công chúa, cũng chỉ có thể lừa gạt được Tống Ngọc Thiền, ở trước mặt người từng trải như Tống Dật đây, sẽ không lừa được. Nếu như ông đã biết Bùi Thao ở đấy, thì ông nhất định sẽ biết trong xe ngựa sẽ không chỉ có một mình Cảnh Dương công chúa.

Tống Ngọc Tịch có chút ngượng ngùng, quả nhiên Tiêu Tề Dự nói là sự thật, Tống Dật và Tần thị đều đã biết chuyện này, cho nên cho dù nàng có giấu như thế nào thì cũng không giấu được, vì vậy nàng dứt khoát không giấu giếm nữa, giống như đùa giỡn, nhếch miệng cười cười với Tống Dật.

Tống Dật tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, vốn còn muốn nói chút gì đó, nhưng Lâm thị ở bên trong đã hô lên một tiếng: "Nói cái gì vậy?"

Tống Dật lập tức thay đổi sắc mặt, xoay người, cười hì hì đi vào, từ sau bình phong liền truyền đến giọng nói vô cùng buồn nôn của ông: "Không có chuyện gì, vừa mới trở về, trên người còn có khí lạnh, sợ lây nhiễm lên người hai mẹ con các nàng mà.”

Tống Ngọc Tịch một thân nổi da gà. Mai Tường và Triều Nhan, còn có v.ú nuôi, Từ ma ma, thấy Tống Dật trở về, cũng là tự giác từ bên trong đi ra, vừa lúc nhìn thấy Tống Ngọc Tịch run rẩy nổi da gà, tất cả đều che môi, trong lòng hiểu rõ nở nụ cười. Vị công gia này, mặc kệ ở bên ngoài uy vũ khí phách cỡ nào, nhưng vừa trở lại hậu viện này, ở trước mặt Lâm di nương, liền giống như chú mèo con ngoan ngoãn nghe lời chủ.

Tống Ngọc Tịch trở lại trong viện, Lục Hoàn và Thu Vân đã hun xong chăn cho nàng, trong phòng tản mát ra mùi hương hoa, hoàn toàn không giống với mùi sữa trong phòng Lâm thị, Tống Ngọc Tịch tham luyến hít một ngụm hương hoa, giải tỏa sự tiếc nuối không được ôm An ca nhi lần thứ hai. Sau khi thay xiêm y, như có điều suy nghĩ đi tới, Thu Đồng thấy nàng có tâm sự, không khỏi hỏi:

"Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra ạ?"

Tống Ngọc Tịch mặc áo trong, trên vai khoác áo ngắn, đi đến bên cạnh bông hoa trước cửa sổ, dùng thìa nhỏ tưới một ít nước cho hoa, rồi mới nói với Thu Đồng: "Ta muốn tìm một thư đồng cho ca ca Kỷ gia, đã từng hầu hạ người khác, tính tình tốt, quan trọng nhất là, còn phải có học vấn, có thể biết chữ. Ca ca Kỷ gia sắp phải đi thi rồi, đi mấy ngày liền, không có người hầu hạ thì không được, nhưng trong một chốc một lát làm sao có thể tìm được người thích hợp như vậy chứ!”

Thu Đồng nghe xong lời này, ngừng tay đang thả màn trướng cho Tống Ngọc Tịch, nói với Tống Ngọc Tịch:

"Những chuyện như thế này, tiểu thư có thể để cho chủ tử đi tìm! Ngài trong một lát không thể tìm được người, nhưng chỗ chủ tử nhất định sẽ có. Nếu là hầu hạ Kỷ gia công tử đi thi, cho dù cho người mượn người trước mấy ngày, cũng là tốt mà, ngài nói đúng không”

"Chủ tử" trong miệng Thu Đồng, là chỉ tiêu Tề Dự. Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, vỗ đùi một cái, kinh hỉ nói: "Đúng vậy. Loại người như thế này bên người hắn tùy tiện kéo một người cũng được. Nhưng có sợ thân phận quá cao hay không? Có người nguyện ý sao?”

Người biết chữ bên người Thái tử đương nhiên có nhiều, nhưng phần lớn đều dính chút thân thích với nhà quan lại, những người này có thể chịu sai khiến của Thái tử, nhưng làm sao có thể để cho Kỷ Hành sai khiến đây.

"Cũng không phải tất cả đều có thân phận cao, cũng có những tiểu công công chuyên môn hầu hạ người đi ra từ Thái học viện, mặc dù bọn hắn không có học vấn uyên thâm, nhưng hiểu biết chữ nghĩa vẫn là có thể.”

Được Thu Đồng nhắc nhở, Tống Ngọc Tịch liền thông suốt, cảm thấy phương pháp này cũng không tệ lắm, nhớ tới hôm nay chàng làm càn ở Đức Vân lâu, Tống Ngọc Tịch liền cảm thấy tức giận muốn tìm chút phiền phức cho chàng làm, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự, thế nhưng đôi chân đã không khống chế được mà đi tới bên cạnh án thư...