Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 153




"Lý Trạm? Sao ngươi lại ở đây?" Cảnh Dương công chúa phản ứng đầu tiên.

Lý Trạm chắp tay với nàng, nói: "Ở đầu kia nhìn thấy các tiểu thư, nhưng không thấy hộ vệ đi theo bên cạnh, ta liền sang đây xem thế nào.”

Cảnh Dương công chúa giật mình, chỉ chỉ phía sau không xa, nói: "Không có việc gì, đều ở phía sau, ta bảo bọn họ đừng lại gần như vậy, ngươi cứ đi chơi đi.”

Quách Liên Khanh đi tới bên cạnh Tống Ngọc Tịch, đưa quà thưởng nhận được cho Tống Ngọc Tịch, sau đó nhìn Lý Trạm, chỉ thấy hắn lắc đầu nói: "Nếu đã nhìn thấy, vậy liền không có lý gì mà không đi theo, trên đường nhiều người, bọn họ đi theo cũng bất tiện, một mình ta đi theo, cũng sẽ an toàn hơn một chút.”

Lý Trạm là Ngự Tiền thị vệ, phân ở dưới trướng Tiêu Tề Thai, cho nên, bảo vệ Cảnh Dương công chúa cũng coi như là chức trách của hắn ta. Quả thật, nếu để cho Nhị Hoàng huynh biết hắn ta gặp nàng ở trên đường, mà lại không bảo vệ, thì bất luận có thế nào cũng thành đại tội, nghĩ Lý Trạm tốt xấu gì cũng là công tử thế gia, không phải tôi tớ bình thường, để cho hắn ta đi theo cũng không sao, dù sao có nàng ở đây, cũng không ai dám nói ra lời ong tiếng ve gì.

Gật đầu, nói, "Cũng được. Nhưng nếu ngươi đã đi theo, thì cũng đừng câu nệ, cô nãi nãi của phủ Tấn Dương Hầu không phải là Lý mỹ nhân sao, chúng ta cũng coi như là thân thích.”

Lý Trạm câu môi cười cười, dung mạo diễm lệ, khiến ngay cả Cảnh Dương nhìn mà cũng ngẩn người, trái lại Tống Ngọc Tịch cũng không hề gì, dù sao nàng cũng đã sớm biết, nếu Lý Trạm muốn có ấn tượng tốt với một người nào đó thì thật sự là điều dễ dàng. Nữ nhân bình thường sẽ không cự tuyệt nam nhân xinh đẹp, cho nên, mặc dù trước khi tiếp quản phủ Tấn Dương Hầu, hắn ta rất yếu, nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử khuynh đảo vì hắn.

Tống Ngọc Tịch biết rõ tính cách của Lý Trạm, sợ Cảnh Dương công chúa sẽ làm theo lời hắn ta, nên lập tức đi qua lôi kéo Cảnh Dương công chúa đi về phía trước, nói: "Ôi chao, được rồi, mấy người đừng ôn chuyện nữa, ta thấy hoa đăng phía trước rất đẹp mắt, không phải tỷ đã nói muốn đoạt phần thưởng cho ta sao?”

Nói xong liền kéo Cảnh Dương về phía Quách Liên Khanh, lực chú ý của Cảnh Dương lập tức trở lại trên hoa đăng, đi theo Tống Ngọc Tịch cùng Quách Liên Khanh tiến về phía trước. Tống Ngọc Tịch chỉ hoa đăng hình con thỏ, Quách Liên Khanh cùng Cảnh Dương liền tiến lại gần nhìn câu đố phía dưới. Tống Ngọc Tịch quay đầu nhìn thoáng qua Lý Trạm, hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, muốn Lý Trạm cách Cảnh Dương xa một chút, người bên ngoài không biết hắn ta lòng muôn dạ thú, nhưng Tống Ngọc Tịch lại biết rất rõ. Tuy rằng kiếp trước hắn ta không có quan hệ gì với Cảnh Dương, nhưng kiếp này bởi vì nàng trọng sinh, nên có rất nhiều chuyện đã phát sinh biến hóa, nàng cũng không muốn để cho người âm hiểm độc ác như hắn ta giẫm lên Cảnh Dương mà bò lên.

Nhưng không ngờ rằng nàng vừa trừng mắt, cư nhiên Lý Trạm lại nhếch môi với nàng, dáng vẻ cười như có như không kia, khiến người nhìn vào sởn cả tóc gáy. Tống Ngọc Tịch vội vàng quay đầu lại, trong lòng buồn bực hắn ta cười cái gì...

Giọng nói cao hứng của Quách Liên Khanh lại truyền tới:

"Ta biết, ta biết, đó là tỏi! Năm sau huynh đệ, ngồi xung quanh một cái cột hình trụ, tất cả mọi người chia tay nhau, quần áo đều bị xé rách. Ha ha, đúng vậy, chính là tỏi!”

Cảnh Dương nghe lời nàng, viết hai chữ tỏi sau câu đố, đưa cho tiểu nhị ngoài cửa nhìn một chút, quả nhiên lại trúng, phần thưởng của câu đố này chính là hoa đăng hình thỏ này. Tiểu nhị lấy ghế, đứng lên, lấy hoa đăng từ trên cây gậy trúc xuống, Quách Liên Khanh nhận hoa đăng, sau đó lại đưa cho Tống Ngọc Tịch, nói: "Ôi, Tống Thất muốn hoa đăng, ta quá lợi hại đi! Ta đoán đố đèn là hạng nhất đấy. Nói đi, các muội còn muốn gì nữa, giao tất cho ta.”

Cảnh Dương lập tức chỉ vào hơn mười cái lồng đèn lưu ly ngũ sắc treo bên ngoài nhã gian trên lầu hai của Đức Vân Lâu, nói: "Chịu tỷ mà, nếu có bản lĩnh thì lấy cho muội mấy cái kia xuống đây!”

Hằng năm, Đức Vân Lâu đều đặt mười mấy phần thưởng lớn, thế nhưng, đề mục ứng đối cũng khó hơn nhiều, không phải là một đề mục dễ dàng như củ cải trắng, rau cỏ, tỏi xanh như những cửa hàng nhỏ khác.

Quách Liên Khanh nhìn Cảnh Dương công chúa, chỉ thấy Cảnh Dương công chúa cũng đang đắc ý nhìn mình, nàng lập tức quyết định, lôi kéo Tống Ngọc Tịch đi về phía Đức Vân Lâu.

"Làm thì làm, không lấy xuống được, thì ta mua cho muội là được?"

Cảnh Dương công chúa lập tức trêu chọc nàng: "Thôi đi! Ngay cả những người không thường đi ra cửa như ta cũng biết, câu đố đèn của Đức Vân lâu chỉ có thể đoán, không thể mua, còn muốn gạt ta? Tỷ thành thật thật nhận thua đi, ta coi như tỷ chưa từng nói, nếu tỷ không nhận thua, thì phải đi đoán, nếu không đoán được, ta sẽ cười tỷ đấy!”

"Thiên hạ không có thứ không mua được. Đúng không, Tống Thất?”

Tống Ngọc Tịch thật sự không đành lòng nói cho nàng ấy biết chân tướng: "Ta ở trên đường Trường An nhiều năm, nhưng chưa từng thấy có ai có thể lấy được mười bảy ngọn đèn lưu ly ở bên ngoài Đức Vân lâu, chứ đừng nói đến mua được. Hay là, tỷ vẫn nên nhận thua đi.”

"Nói đùa gì vậy?" Quách Liên Khanh không thường xuyên ở kinh thành, nên không hiểu rõ mấy chuyện này, làm sao có thể chưa thử mà đã nhận thua đây?

Chạy tới bên ngoài Đức Vân lâu, nhìn thấy ở bên ngoài có đặt cây gậy trúc, bên trên treo tất cả tám đèn hoa đăng lưu ly ở hai bên trái phải, càng lên trên, đèn lưu ly càng lớn, màu sắc lại càng xinh đẹp, không nói phần thưởng hoa đăng này, chỉ riêng cái đèn lưu ly kia đã rất đáng giá. Tiểu nhị đứng ngoài cửa, lúc giới thiệu đều nói là sản phẩm mới nhất do Viễn Khách Cư nung ra. Hiện giờ cả kinh thành ai cũng biết, muốn mua sản phẩm lưu ly, thì phải mua đúng của Viễn Khách Cư, cho nên, hoa đăng rất đáng giá. Dưới ánh đèn, đồ vật càng đáng giá hơn, dưới hai đèn lồng tầng thứ nhất có treo câu đố bằng lá vàng, sau lưng liền viết mấy chữ "Trâm Điểm Thúy Kim Phượng", kỹ thuật điểm thúy rất hiếm có, trên thị trường vốn không có nhiều giao dịch mua bán như vậy, nhưng Đức Vân Lâu lại lấy đây làm phần thưởng của tầng đầu tiên mời chào khách đi xem hoa đăng, đã thu hút không ít người vây xem.

Thế nhưng, người xem người ta viết thì nhiều, nhưng người thật sự ra tay lại không có mấy người. Câu đố khó cũng là một lý do, nhưng còn có một lý do nữa, đó chính là phí đoán câu đố của Đức Vân Lâu là năm lượng bạc một lần, hơn nữa đây chỉ là giá của hai ngọn đèn lưu ly nhỏ ở tầng thứ nhất. Mà tất cả phần thưởng chỉ có thể được nhận sau khi vượt qua tất cả chín cửa ải, nói cách khác, nếu ngươi chỉ đoán được câu đố ở tầng đâu tiên, thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng bắt đầu từ tầng thứ hai, chính là mười lượng, tầng thứ ba là hai mươi lượng, tầng thứ tư năm mươi lượng, tầng thứ năm một trăm lượng, tầng thứ sáu hai trăm lượng, tầng thứ bảy năm trăm lượng, tầng thứ tám một ngàn lượng, đây là giá đèn lưu ly của tám tầng được treo ở bên ngoài lâu. Còn có cái cuối cùng, Lưu Ly Đăng Vương thứ mười bảy, phải vượt qua tám cửa ải phía trước, mới có cơ hội được mời lên nhã gian ở lầu hai, phí đoán cuối cùng là hai ngàn lượng vàng!

Cho nên, người bình thường làm sao có thể đoán được hoa đăng của Đức Vân Lâu chứ! Chính là may mắn đoán được tầng thứ nhất, tầng thứ hai, có thể lên tầng thứ ba, tầng thứ tư, thậm chí tầng thứ tám, tầng thứ chín, cho dù biết đáp án, thì cũng chẳng mấy ai có nhiều tiền dư dả như vậy. Dùng mấy ngàn lượng bạc để đoán một câu đố đèn, mặc dù phần thưởng đằng sau mỗi tầng cũng rất hấp dẫn, nhưng bình thường cũng không mấy ai dám thử!

Quách Liên Khanh đến gần nhìn, mới biết vì cái gì mà các nàng nói câu đố đèn này khó đoán, ai dám bỏ ra chứ! Thế nhưng, không sao cả, ai bảo Đức Vân Lâu gặp phải nàng ấy chứ? Chuyên gia giải đố, chính là nói về nàng ấy!

Quách Liên Khanh hưng phấn đi qua, lấy được câu đố lá vàng tầng thứ nhất, Tống Ngọc Tịch, Cảnh Dương công chúa và Lý Trạm cũng tiến lên xem, chỉ thấy trên câu đố có viết: Mặt trời lặn, sao xuất hiện, rơi lên đầu trăng. Một từ!

Quách Liên Khanh cầm lá vàng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Tống Ngọc Tịch và Cảnh Dương, nói: "Nếu bây giờ ta muốn nhận thua, vậy có tính không?”

Tống Ngọc Tịch và Cảnh Dương bật cười, ba người đang muốn bỏ cuộc, chợt nghe một người phía sau nói: "Nếu không để ta thử xem sao.”

Ba người nhìn về phía Lý Trạm, chỉ thấy hắn ta cầm lấy lá vàng trong tay Quách Liên Khanh, cong môi cười cười, sau đó lập tức đi tới trước án viết đáp án, nhận lấy bút lông thư đồng đưa tới, tinh tế viết ra hai chữ: cầm tinh [1].

[1] Giải đố:

Câu đố chữ hán: 日落星出月当头 (nhật lạc tinh xuất nguyệt đương đầu)

Đáp án: 生肖 (cầm tinh)

Ở đây phải tách câu đố ra hai phần, nhật lạc tinh xuất (sao xuất hiện lúc mặt trời lặn) và nguyệt đương đầu (rơi lên đầu trăng). Chữ Hán của sao là 星 gồm chữ 日(nhật) và chữ 生 (sinh). Ở đây nói sao xuất hiện lúc mặt trời lặn, có nghĩa là bỏ chữ 日 (nhật) trong chữ sao sẽ được chữ 生 (sinh). Chữ tinh 肖 gồm chữ 小 (tiểu) ở trên và chữ 月 (nguyệt) ở dưới. Đây là chơi chữ hán, ám chỉ phần đầu của chữ 当 (đương) sẽ rơi lên đầu chữ 月 (nguyệt).

Quách Liên Khanh lập tức vỗ tay, nói: "Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới, chính là cầm tinh! Ồ, ta thật ngốc! Lý Trạm, ngươi đoán tiếp đi, nếu tất cả đều đoán trúng, ta sẽ trả tiền đoán đèn.”

Lý Trạm mỉm cười với nàng, kinh diễm bốn phía, ánh mắt mị hoặc nhìn Quách Liên Khanh nói: "Quách tiểu thư thật sao? Vậy ta đây sẽ thay Quách tiểu thư làm đầy tớ cho người một lần đi.”

Tống Ngọc Tịch phát hiện Quách Liên Khanh có chút khác thường, một tay kéo nàng sang bên cạnh, nói: "Ôi chao, có cái gì chứ! Ta cũng có thể đoán cho tỷ mà.”

Tống Ngọc Tịch cảm thấy mình vì bảo vệ hai người bạn không bị Lý Trạm gieo họa, mà quả thật là dốc hết tâm rồi. Quách Liên Khanh quả nhiên tỉnh táo lại, nói: "Muội đoán cho ta? Được không? Nếu không, hai người cùng nhau đoán, tiền đèn, ta trả toàn bộ có được không?”

Tống Ngọc Tịch:...

Tâm tình không trâu bắt chó đi cày vấn vít, chỉ thấy Lý Trạm cong môi nói: "Được, vậy ta sẽ cùng Tống Thất tiểu thư tỷ thí một chút cũng được.”

Tên hỗn đản, đồ nam nhân cặn bã! Tống Ngọc Tịch thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ: không thể để thua khí khái! Kiếp trước nàng không ít lần bị Lý Trạm ngược đãi, nếu không thu thập hắn ta, hắn ta còn thật sự cho rằng mình là Nhị Lang thần [2] hạ phàm, coi những người khác đều là Hao Thiên Khuyển [3]!

"Được rồi! So thì so, ai sợ ai?”

Nàng là một lão phụ nhân đã trải qua gần bốn mươi năm, làm sao còn sợ một Lý Trạm có trí não chưa đến thời kỳ hoàng kim chứ? Nói đùa gì vậy?

Tầng thứ nhất đã được Lý Trạm giải quyết, Tống Ngọc Tịch cũng nhận một câu đố, trên đó viết: Dũng một nửa, mưu một nửa. Suy nghĩ một lát, Tống Ngọc Tịch liền nghĩ ra đáp án, đắc ý nhận lấy cây bút trong tay thư đồng, viết đáp án lên trên tờ giấy: Đọc. Quả nhiên nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên, chính là đã đoán trúng.

[4] Giải đố: 勇一半, 谋一半 (Dũng một nửa, mưu một nửa)

Đáp án: 诵

Ý là lấy một nửa chữ 勇 (Dũng) và một nửa của chữ 谋 (mưu) hợp lại

Đắc ý liếc mắt nhìn Lý Trạm, chỉ thấy Lý Trạm cười không nói gì mà tiếp nhận câu đố thứ hai, Tống Ngọc Tịch cũng không cam lòng yếu thế, lập tức bắt đầu đánh hạ tầng thứ hai.

Tốc độ của Lý Trạm cực nhanh, mắt thấy hắn ta đã nghĩ ra đáp án thứ ba, mà Tống Ngọc Tịch còn đang rối rắm câu đố thứ hai, trong lòng càng nóng nảy, nàng càng không đoán được đáp án, trong lòng khóc không ra nước mắt... Sớm biết vậy đã đem theo danh sách gian lận của Phúc bá, vậy thì lúc này đã có năng lực chèn ép Lý Trạm rồi, đúng là hối hận quá mà.

Lý Trạm giao ra đáp án thứ ba, thứ tư, mắt thấy sắp vượt qua cửa thứ năm, vậy mà vẫn không quên quay đầu hỏi Tống Ngọc Tịch một câu: "Thất tiểu thư, có cần hỗ trợ không?”

Giúp cái đầu nhà ngươi ý! Mau cút!

Độc thoại trong lòng của Tống Ngọc Tịch rất thô bạo, nhưng cúi đầu nhìn câu đố trong tay, lần đầu tiên hiểu được, thứ như học vấn, cũng không phải kinh nghiệm nhiều hơn một chút, là có thể tốt hơn một chút. Tay cầm bút đang muốn bỏ cuộc, thì cảm giác được phía sau có một người áp sát tới. Nàng tưởng là Cảnh Dương hoặc là Quách Liên Khanh, nên không thèm để ý, quay đầu lại muốn nói với các nàng, mình thực sự là lực bất tòng tâm, nhưng vừa quay đầu lại, lại đối mặt với một gương mặt kề sát tự lúc nào, má lúm đồng tiền, còn có một đôi mắt đào hoa hàm tình...

Bất kể lúc nào, thì khuôn mặt này của Tiêu Tề Dự đều tuấn mỹ như vị thần, vẻ đẹp của chàng khác hoàn toàn với vẻ đẹp nhu hòa của Lý Trạm. Chàng giống như mặt trời, bất luận có đứng ở nơi tối tăm nào, thì miễn là có chàng, thì dường như có thể mang đến ánh sáng cho mọi người, mang đến hy vọng vô tận... Ánh mắt Tống Ngọc Tịch thuận theo cằm hắn đi xuống, trên chiếc cổ trắng nõn là một cái yết hầu làm cho nàng không khỏi nuốt nước miếng, tay chân có chút như nhũn ra, như lọt vào sương mù...

Đột nhiên một tiếng chiêng vang lên khiến nàng thoát khỏi ảo giác, Lý Trạm đã đoán trúng cửa thứ năm. Tiếng chiêng này, hoàn toàn kéo Tống Ngọc Tịch trở về hiện thực, ý thức được mình vừa mới thất thố, Tống Ngọc Tịch vội vàng sợ tới mức quay đầu lại, không dám liếc mắt nhìn chàng thêm một cái nữa.

Tiêu Tề Dự không để ý tới sự ngẩn ngơ của Tống Ngọc Tịch, đưa tay từ sau lưng nàng, lấy bút trên tay phải nàng, giống như tư thế ôm nàng vào trong lòng. Thong dong viết ra đáp án lên trên tờ giấy trước mặt nàng, chữ viết như mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui, mà quanh người chàng tràn đầy hương cam thảo, lồng n.g.ự.c ấm áp... Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên không quan trọng, tiếng nói chuyện của mọi người, màu sắc rực rỡ của hoa đăng, ánh sáng tranh sáng tranh tối, khiến Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy tim của mình căng thẳng đến mức muốn nhảy cả ra ngoài.