Tống Ngọc Tịch mang theo Thu đồng và Thu Vân, ngồi lên xe ngựa Quách gia, cũng không đầy một lát đã đến phủ Thái Úy, kỳ thật phủ Thái úy và phủ Trấn Quốc công phủ ở cùng một khu phố, thế nhưng đường đi không giống nhau, ở chính giữa còn cách một đoạn, ngồi xe đi đến cuối phố Chu Tước, sau đó rẽ một cái, đi một lát là đến.
Quách Liên Khanh đích thân đến trước cửa đón Tống Ngọc Tịch, sau đó liền nắm tay nàng đi về phía tiểu lâu của mình. Quách Liên Khanh nói hôm nay Quách phu nhân đã dẫn các muội muội của nàng về nhà mẹ đẻ, không ở trong phủ, cho nên cũng bớt được cho Tống Ngọc Tịch lễ nghi bái kiến.
Đi trong hoa viên xinh đẹp của Quách gia, Tống Ngọc Tịch nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy hoa viên Quách gia tuy không phức tạp, trong vườn cũng không có nhiều kỳ hoa dị thảo, nhưng từng mảnh vườn nhỏ lại được trồng rất có quy luật, đình đài lầu các, hòn non bộ, nhà thủy tạ, tất cả đều có đủ.
"Đừng thấy nhà ta không có gì đặc biệt, nhưng tất cả đều là do cha ta tự thiết kế. Tổ tiên nhà ta vốn là thợ xây, lão tổ tông là một thợ nề xây tường rất giỏi, chỉ có điều sau này thái gia gia (cụ nội) ta đọc sách, trúng cử, ở quê nhà cũng có danh vọng, gia gia ta cũng không chịu thua kém, còn trúng trạng nguyên, đến thời cha ta thì học vấn có chút thua kém rồi, nhưng cũng đã quen thuộc với quan trường, cho nên mới có quang cảnh nhà ta như ngày hôm nay.”
Quách Liên Khanh xác thực là loại nhìn người để kết bạn, thật sự là vô cùng hợp ý, nàng cái gì cũng không giấu diếm, ngay cả chuyện tổ tiên, cũng có thể thoải mải tán dóc với Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch cười nghe nàng nói, đi được một lát, nghe thấy có tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn, trước cửa sổ nhỏ ở lầu hai, đang có nửa người thò ra, không phải là Cảnh Dương công chúa thì còn ai vào đây?
Tống Ngọc Tịch đoán được Quách Liên Khanh sẽ mời cả nàng ấy, nên không quá kinh ngạc, vẫy tay với nàng ấy, sau đó liền đi vào. Cảnh Dương công chúa từ lầu hai vọt xuống, nói với Quách Liên Khanh: "Quách tỷ tỷ, không phải đã bảo tỷ đừng nói với Tống Thất là ta đến sao?”
Quách Liên Khanh nhướng mày: "Ta có nói đâu.”
Cảnh Dương chỉ vào Tống Ngọc Tịch, nói: "Vậy tại sao muội ấy nhìn thấy ta, mà không hề kinh ngạc.”
Quách Liên Khanh cùng Tống Ngọc Tịch liếc nhìn nhau một cái, nói: "Ta không nói, nhưng cũng đâu thể ngăn được trí thông minh của muội ấy, không phải sao?”
Cảnh Dương công chúa hừ một tiếng, sau đó ôm lấy cánh tay Tống Ngọc Tịch đi lên lầu hai, vừa đi vừa nói: "Đi đi đi, khó được hôm nay Quách gia làm chủ, mọi người đều đi vắng, toàn bộ trong phủ đều do chúng ta định đoạt! Quách tỷ tỷ đã đi trộm Thu Nguyệt Bạch của Quách thái úy, lần trước ta uống vội, lần này tuyệt đối sẽ không để cho muội chuốc say.”
Tống Ngọc Tịch vừa cười vừa nói: "Công chúa cứ nói đùa, ta cũng không rót cho tỷ, tỷ là tửu bất túy nhân, nhân tự túy (rượu không tự nhiên làm say người, chỉ có người tự làm mình say), trách ai bây giờ?"
Tuy rằng mấy người các nàng mới gặp qua vài lần, theo lý là phải rụt rè một chút, nhưng nàng dường như không rụt rè nổi. Kết bạn với người thẳng thắn, nếu thêm một chút rụt rè, thì sẽ làm cho nàng cảm thấy được bản thân mình quá đạo đức giả.
Cảnh Dương công chúa đang bưng bầu rượu đặt ở chóp mũi ngửi, nghe Tống Ngọc Tịch nói vậy, thì nói:
"Nghe coi này, đây là khiêu khích! Quách tỷ tỷ, chúng ta hôm nay phải trị nha đầu này cho tốt! Không thể để cho muội ấy quá kiêu ngạo.”
Cảnh Dương công chúa cảm thấy mình thật sự rất yêu thích tiểu cô nương này, ở trong vòng quý nữ ở kinh thành, có thể tìm được một cô nương không làm bộ làm tịch như vậy, thật sự là hiếm có, hơn nữa, nàng cư nhiên còn biết uống rượu, biết đánh cờ, nói chuyện cũng không nũng nịu, có chút ngông cuồng, rất có phong phạm của danh sĩ Tấn Ngụy, làm sao có thể không thích được cơ chứ.
Quách Liên Khanh ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, nói: "Đừng! Tửu lượng của Tống Thất ta đã lĩnh giáo qua, hôm nay nếm chút là dừng. Buổi chiều chúng ta đi ra ngoài dạo chơi, buổi tối ta lại làm chủ, mời hai người đi ăn cơm, ăn xong, có thể đi ngắm đèn ở trên đường Trường An.
Hôm qua, lúc ta đi ngang qua, đã thấy tất cả cửa hàng đều đã treo đèn trước cửa, có cả câu đố và quà thưởng. Tối nay ta muốn đại sát tứ phương.”
Tống Ngọc Tịch nghe các nàng nhắc tới phố Trường An, thì nói: "Đi đường Trường An sao? Đường Trường An là địa bàn của ta, vẫn cứ nên để ta làm chủ đi.”
Cảnh Dương công chúa uống một ngụm rượu Thu Nguyệt Bạch cay nồng, vừa quạt gió vừa nói: "Hai tiểu phú bà này đừng khoe khoang nữa, ta mặc kệ là ai mời, dù sao ta cũng được ăn. Nào nào nào, uống một ngụm đi.”
Trong tay Tống Ngọc Tịch bị nhét vào một chén rượu, sau đó Cảnh Dương liền rót đầy rượu cho nàng, nhìn chén rượu này, Tống Ngọc Tịch thật sự rất buồn bực, một vị công chúa đương tốt như vậy làm sao lại có thể dưỡng thành tính cách giang hồ như vậy đây, tuy nhiên, nếu không phải tính cách như vậy, thì đoán chừng cũng sẽ thân cận với mấy người các nàng như vậy.
Ba cô nương vừa ăn, vừa uống rượu, uống được hai chén, thì Tống Ngọc Tịch liền bảo các nàng đừng uống nữa, lịch trình buổi chiều cũng đã được sắp xếp xong xuôi, nếu các nàng say rượu, thì tết nguyên tiêu này coi như tan thành mây khói rồi.
Quách Liên Khanh bị thuyết phục thành công, còn Cảnh Dương thì có chút phiền toái, cuối cùng không có cách nào khách, Quách Liên Khanh đành phải cất bầu rượu đi, để cho nàng ấy muốn uống cũng không uống được.
Uống rượu xong, ba người liền nằm trong noãn phòng ấm áp như mùa xuân nói chuyện phiếm cho tỉnh rượu. Hai cái xích đu, một băng ghế dài, ba cô nương, một phòng ấm áp ánh mặt trời.
Các nàng nói một ít chuyện lúc còn bé, Tống Ngọc Tịch đối với hai người cũng không giấu giếm gì, kể hết những chuyện mình gặp phải khi còn nhỏ cho các nàng nghe, dù sao hai người cũng đều biết Lâm thị và mình vào phủ Trấn Quốc công như thế nào, thay vì để cho các nàng nghe người ngoài rồi suy đoán, còn không bằng nàng tự mình nói cho hai nàng biết. Nếu muốn kết bạn, điều đầu tiên đương nhiên chính là đối đãi thành thật.
Cảnh Dương và Quách Liên Khanh nghe rất nhập thần, không lộ ra bất kỳ ý cười nhạo nào. Sau khi nói xong, Cảnh Dương công chúa rất cảm khái:
"May mắn nương muội không hồ đồ, nếu không chính là hại hai người rồi. Làm sao có cuộc sống của hai người ngày hôm nay chứ. Loại chuyện ăn thịt người trong gia tộc này, ta cũng từng nghe nói qua không ít, nhưng người bên người cũng không có ai nghiêm túc nói cho ta biết.”
Tống Ngọc Tịch cười cười, nói: "Loại chuyện này cũng không có gì đáng để nói, con người cũng không thể sống mãi trong hồi ức, sự tình đã qua thì hãy cho nó qua đi, luôn phải nhìn về phía trước, luôn nghĩ về quá khứ là không đúng.”
Quách Liên Khanh tán thành lời Tống Ngọc Tịch nói, một tay cầm dây thừng của xích đu, một tay vỗ chân, nói: "Không sai, người thì nên nhìn về phía trước, luôn vướng bận quá khứ đau khổ hoặc huy hoàng, thì sẽ chỉ càng ngày càng đau khổ hơn mà thôi. Ta đã nói làm sao muội lại trầm tĩnh như vậy, tuổi còn nhỏ mà có thể làm ra công tích nhường này, hóa ra là do cuộc sống bức bách.
Với hoàn cảnh của muội và di nương muội, nếu muội không cố gắng một chút, chỉ sợ cuộc sống cũng sẽ không được thư thái như hiện tại. Mặc dù Tống lão phu nhân cũng là người tốt, nhưng ta đã nói chuyện với đích tiểu thư Tống gia của muội vài lần, vẫn luôn cảm thấy nàng ta không hiền lành như vẻ bề ngoài... Ầy, quên đi, ta cũng không nên nói nhiều về chuyện gia đình của muội, sao rồi, đã tỉnh rượu rồi chứ, có muốn đi ra ngoài dạo một vòng không?”
Cảnh Dương công chúa nhảy dựng lên từ trên ghế dài, nói:
"Được, ta đang chờ tỷ nói câu này đấy. Vừa vặn bên ngoài trời cũng khá tốt, đi dạo phố Hải Thị, sau đó đi ăn một bữa là được. Buổi tối chơi đoán đố đèn, ta nói cho hai người biết, ta chính là một tay giỏi đoán đố đèn đấy, hai người muốn cái gì, cứ nói với ta, ta sẽ giành cho!”
Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng hé miệng nở nụ cười.
Ba cô nương hợp tính tình, rất nhanh đã trở nên thân thiết với nhau. Sau khi từ Quách gia đi ra, bọn họ đi thẳng đến phố Hải Thị, dạo một vòng cửa hàng trên phố, mua rất nhiều thứ, cứ mua một đợt thì lại đưa lên xe, sau đó tiếp tục đi đến điểm tiếp theo.
Tống Ngọc Tịch vốn không thích đi dạo phố, nhưng nàng phát hiện mình cũng không chán ghét đi dạo với hai vị này, nguyên nhân là cả ba người đều có một bệnh chung, đó chính là không thích so sánh, nhìn trúng cái gì liền trực tiếp mua, không ngần ngại, sau đó tiết kiệm thời gian để đi đến nhà tiếp theo.
Đi dạo nửa ngày, Tống Ngọc Tịch mời các nàng ăn cơm ở Phù Dung viên, ngay cả hộ vệ Cảnh Dương công chúa, và tỳ nữ Quách Liên Khanh đều có chỗ ngồi, bày biện ba bàn ở trong nhã gian ở hậu viện.
"Ôi chà, ta coi như là biết tiền cứu tế nạn dân của muội từ đâu mà tới rồi, một ngày muội có thể kiếm được một vạn lượng bạc đấy nhỉ. Nhìn tất cả các sảnh bên ngoài đều đầy chỗ ngồi, còn có nhã gian ở hậu viện... Nói muội là một tiểu phú bà, có lẽ còn khiêm tốn."
Cảnh Dương công chúa không thường xuyên đi lại ngoài cung, vừa ra khỏi cửa lập tức giống như thả hổ về rừng, thấy cái gì cũng bảo được, gặp cái gì cũng đều muốn mua, nhìn Phù Dung viên này của Tống Ngọc Tịch, cũng cảm thấy cực kỳ mới lạ, ba câu thì cũng không quên khen ngợi Tống Ngọc Tịch có đầu óc, biết làm ăn.
Hơn nữa, Cảnh Dương công chúa có vẻ rất ngạc nhiên đối với món ăn của Phù Dung viên, một mình ăn hết nửa cái đùi dê nướng. Mà Quách Liên Khanh và Tống Ngọc Tịch thì có chút kiềm lại, hai người âm thầm giao đổi ánh mắt ăn ý... đó là Cảnh Dương công chúa thật sự sẽ ăn no cơm tối, phải biết rằng lát nữa tại hội hoa đăng, khẳng định còn có rất nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó, bụng nàng ấy no rồi, cũng chỉ có thể nhìn hai người các nàng ăn mà thôi.
Trên đường Trường An, đã được tân trang lại từ lâu. Trước mỗi cửa hàng đều treo đèn lồng có câu đố, đèn lồng buông xuống một tờ giấy, trên tờ giấy viết câu đố, nếu có người đoán trúng câu đố, thì tháo xuống câu đố, ngay tại chỗ viết xuống đáp án, nếu trúng, thì sẽ có quà thưởng tương ứng, còn nếu không trúng, thì bị phạt lưu lại chữ, hoặc là uống một chén rượu, hoặc là mấy đồng tiền, thủ đoạn của mỗi cửa hàng đều không giống nhau.
Đoàn của Tống Ngọc Tịch đội mũ sa che mặt định đi ra ngoài, thì Phúc bá gọi Tống Ngọc Tịch lại, hỏi nàng: "Tiểu thư, ta có đáp án đố đèn của tất cả cửa hàng trên đường Trường An, ngài có muốn mang theo một phần không?" Phúc bá vì muốn tiểu thư nhà mình có thể thắng nhiều hơn một chút, mà cũng thật sự là liều mạng.
Tống Ngọc Tịch:...
Uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của một lão nam nhân, ba cô nương liền đi ra cửa. Thu Đồng Thu Vân đám hộ vệ nha hoàn của các nàng, đi theo ở phía sau không xa, cũng không dám gần, nhưng cũng quyết không để cho các nàng rời khỏi tầm mắt của mình, những người làm được điểm này, cũng chỉ có Thu Đồng Thu Vân và hộ vệ mà Cảnh Dương công chúa mang từ trong cung ra. Chuyện này bị Cảnh Dương nhìn thấy, nàng thúc cùi chỏ vào Tống Ngọc Tịch đang xem câu đố, hỏi:
"Ầy, Tống thất, hai tỳ nữ biết võ công của muội tìm ở đâu đấy, hình như rất chuyên nghiệp."
Tống Ngọc Tịch quay đầu lại, chớp chớp hai mắt đen bóng nhìn Cảnh Dương, trả lời: "Ừ, cha ta cố ý huấn luyện đấy.”
Vừa nói là Trấn Quốc Công cố ý huấn luyện, Cảnh Dương công chúa mới thôi, nhưng nếu không phải như thế, nàng còn đang hoài nghi hai nha hoàn của Tống Ngọc Tịch, là từ trong cung đi ra.
Khi các nàng nói chuyện, Quách Liên Khanh đã đoán được một câu đố, lấy được một cây trâm gắn hoa lụa cài đầu, mặc dù không quý giá, nhưng cũng coi như là tinh xảo, đang vui vẻ khoe khoang với Tống Ngọc Tịch, thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng các nàng.
Tống Ngọc Tịch và Cảnh Dương công chúa đều cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn, hoa đăng ngập phố, càng khiến cho khuôn mặt tuấn tú nữ tính càng thêm kiều diễm xuất trần.
Không phải Lý Trạm, thì là ai cơ chứ?