Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 147




Sau một câu nói của Tống Ngọc Mộng, bầu không khí có chút xấu hổ, bản thân Tống Ngọc Hàn cũng không để ý lắm, nói với Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Mộng:

“Các muội cũng đừng nói ta nữa, chờ qua năm nay, là đến lượt các muội đấy, ta cũng không có gì phải ngượng ngùng, chuyện này dù sao mỗi nữ hài nhi đều phải trải qua, không có gì phải thẹn thùng. Hôm nay ta sẽ nói luôn với các muội, ta thật sự cảm thấy Đỗ công tử rất tốt, người có chí, học vấn lại tốt.”

Đỗ công tử của Ngự Sử gia, quả thật là một người cầu tiến, mới mười tám tuổi đã đỗ cử nhân, sang năm còn muốn tham gia kỳ thi xuân, chỉ cần có thể được ghi danh trên tiến sĩ bảng, thì chính là có được xuất thân là tiến sĩ rồi, đợi sau khi quan chính [1] ở lục bộ xong, là có thể chính thức xuất sĩ (ra làm quan), nếu hắn có thể liều mạng làm việc, nói không chừng cũng có thể giành được cho phu nhân hàm cáo mệnh. Hơn nữa, gia phong Đỗ gia gia nghiêm cẩn, từ trên xuống dưới đều không có chuyện nạp thiếp, Đỗ công tử lại là trưởng tử, gả đi chỉ có chỗ tốt, mà không có chỗ xấu nào, trong tình huống xấu nhất thì cũng là làm một thái thái bình dị sống hết đời, điều này thật sự tốt biết bao!

[1] Quan Chính: Sĩ tử sau khi thi đỗ tiến sĩ cũng không lập tức được làm quan, mà sẽ được phái đến lục bộ cửu khanh và các nha môn khác thực tập, đây chính là hệ thống quan chính của tiến sĩ nhà Minh.

Tống Ngọc Mộng bĩu môi, nói: "Nếu Đỗ công tử tốt như vậy, vì sao đại tỷ lại thấy chướng mắt chứ? Ta nói này, gia cảnh nhà ngự sử có hơi thấp, mà Nhị tỷ tỷ lại là tiểu thư Quốc công phủ, dạng người gì mà không tìm được chứ.”

Tống Ngọc Hàn lại không để ý, nói:

"Được rồi, ngươi cũng không cần nói những thứ này nữa, vốn cũng không có chuyện gì, bị ngươi năm lần bảy lượt nói ra, ngược lại thật sự giống như có chuyện gì vậy. Mọi chuyện còn chưa đâu vào với đâu, ta cảm thấy rất tốt, nhưng chưa chắc người ta đã thấy vậy đâu.”

Tống Ngọc Tịch nghe nàng nói vậy, hỏi: "Cái gì mà chưa chắc người ta đã thấy vậy chứ?”

Tống Ngọc Hàn mím môi một cái, đánh ra một lá bài, nói:

"Ngày đó Đỗ phu nhân cũng không nói lời gì chắc chắn, ai biết bà ta nghĩ gì về ta chứ? Ôi chao, được rồi, đừng nói về chủ đề này nữa, chúng ta hãy nói chuyện gì vui vẻ đi! Cửa hàng lưu ly của Thất muội muội, nung ra được lưu ly trong suốt nhìn rất đẹp mắt, bộ chén muội tặng ta, ta đặt luôn ở đầu giường, mỗi đêm đều phải liếc mắt nhìn một cái mới có thể ngủ được. Lần sau ta sẽ đến cửa hàng của muội nhìn một chút, nhất định phải để muội tốn chút tiền.”

Nói đến đề tài này, Tống Ngọc Mộng cũng có chút cảm khái: "Đúng vậy đúng vậy, loại lưu ly này thật đẹp, nhìn từ xa giống như không có màu, nhưng đặt dưới ánh đèn hoặc ánh mặt trời thì có rất nhiều màu sắc. Còn có dây chuyền pha lê kia, ta nhìn cũng không nỡ đeo, thật sự quá đẹp mắt.”

Năm trước Tống Ngọc Tịch tặng tất cả cô nương trong nhà, mỗi người một bộ chén lưu ly trong suốt, còn để Phong nương tử rèn pha lê thành đủ loại đồ vật như dây chuyền, vòng tay, khuyên tai, đều nhận được sự khen ngợi của các nữ quyến trong nhà, mà nói về chủ đề này thì mãi sẽ không có hồi kết.

Bởi vì Tống Ngọc Tịch mở cửa hàng kiếm được rất nhiều tiền, còn lập được công lao lớn như vậy cho bản thân, cho nên, hiện tại trào lưu kinh thương nở rộ trong giới quý nữ ở kinh thành. Các cô nương một là tự mình tìm tòi, hai là ủy thác cho người khác tìm kiếm, tóm lại là phong trào thương nhân đột ngột nở rộ. Ngay cả Mẫn Lam cũng nhân cơ hội này mà mở thêm mấy cửa hàng, trong lúc nhất thời kinh tế của kinh thành đang bị cá lớn xâm chiếm [2] cũng được vực dậy, chỉ là chuyện kinh doanh thì có nhà vui có nhà sầu, chuyện làm ăn, có lúc lời thì cũng có lúc lỗ, không ai có thể bảo đảm lúc nào cũng một vốn bốn lợi.

[2] cá lớn xâm chiếm: theo hiểu của dịch giả thì chỉ việc những nhà kinh thương lớn chiếm lĩnh thị trường.

Trong cung cứ cách mỗi một canh giờ thì thưởng thức ăn xuống, năm nay phủ Quốc công tổng cộng được hai mươi ba món ăn, Hoàng Thượng cho tám món, Thái tử cho mười ba món, Hoàng hậu nương nương thưởng cho nữ quyến trong phủ hai món, theo con số này nhìn lại, thì cũng đủ để chứng minh địa vị của Trấn Quốc Công phủ ở đế đô rồi.

Thật vất vả chờ đến giờ Tuất, trong phủ đốt pháo xong, Lâm thị đã bị Tống Dật đuổi trở về nghỉ ngơi, còn Tống Dật thì dẫn theo các nhi tử ở trong thư phòng chơi cờ nói chuyện. Xung quanh Tần thị là Tam di nương và Tứ di nương, cộng thêm Quế ma ma, mấy người đánh mã điếu [3], những người khác ở một bên đặt cược, cũng vô cùng náo nhiệt. Kỷ Lan bởi vì có hiếu trong người, cho nên sau khi đến thỉnh an Tần thị xong, thì trở về chủ viện.

[3] mã điếu: một loại bài Trung Quốc

Pháo nổ mùng một đầu năm rốt cuộc cũng vang lên, pháo hoa nở rộ trên cổng thành, chiếu sáng nửa bầu trời, các cô nương khoác áo choàng nhẹ đứng dưới mái hiên, nhìn lên bầu trời đầy sao, Tống Ngọc Tịch nhìn bầu trời liền nhớ tới Tiêu Tề Dự, sáng mai vào cung yết kiến, không biết có thể gặp được chàng hay không?

Sau đó nàng lập tức bị ý nghĩ của mình chọc cười, ngày mai nàng muốn gặp cũng chỉ có thể gặp hoàng hậu và nữ quyến.

Xem xong pháo hoa, tất cả các cô nương đều như trút được gánh nặng, ai nấy dụi mắt cáo biệt Tần thị, Tần thị gọi Tống Ngọc Tịch, nói:

"Trở về thì nhớ đi ngủ luôn, sáng sớm ngày mai còn phải tiến cung, đây là lần đầu tiên con tiến cung, ăn mặc phẩm phục đúng cách, ngày mai ta bảo Tôn ma ma đi chải đầu cho con, nhưng không được muộn đâu đấy.”

Tống Ngọc Tịch gật đầu, nói: "Vâng, con biết rồi.”

Sau khi nói xong lời này, mới theo các cô nương đi ra khỏi phòng khách, Tống Ngọc Mộng nói: "Hầy dà, tổ mẫu không nói, thì ta cũng quên mất, Thất muội muội bây giờ cũng đã là người có phong hào, có cáo mệnh.”

Tống Ngọc Tịch cười cười, mấy người tất cả đều vô cùng buồn ngủ, đến ngã ba liền tách ra.

Lúc quay lại Vũ Đồng viện, thì thấy Lâm thị dường như vừa mới tỉnh dậy, khoác xiêm y đứng ở cửa sổ. Tống Ngọc Tịch thấy vậy, thì đi qua nói: "Người cẩn thận đừng để cha con nhìn thấy, ông lại được phen dông dài với người đấy, khoác xiêm y đứng như vậy, không sợ sẽ cảm lạnh sao.”

Lâm thị gắt nàng một tiếng, nói: "Ta không ngủ được, cũng không biết có phải buổi tối ăn nhiều quá hay không, luôn cảm thấy nghẹn đến mức không ngủ được, con cũng không biết đường trở về bồi ta.”

Tống Ngọc Tịch đi vào, xoa xoa tay, nói: "Người trông chờ vào con sẽ trở về bồi người, còn không bằng trông chờ vào Tống Dật trở về bồi người.”

Lâm thị ôm bụng rời khỏi cửa sổ, được Mai Tường đỡ, cố hết sức ngồi xuống, nhưng dường như ngồi như thế nào cũng không thoải mái, Tống Ngọc Tịch uống một ngụm nước, thấy bà như vậy, bèn nói: "Người đừng nói tối nay sẽ sinh nhé? Thái y về nhà ăn tết rồi, trong phủ chỉ có lão Dương ở. Hơn nữa hài nhi ra đời lúc đầu năm, còn phải ăn cơm trăm nhà, đến lúc đó cha còn phải ra đường xin cơm cho hắn..."

"Cũng không biết đứa nhỏ này là làm sao, cứ không muốn sinh ra, ta đã chờ đợi bao lâu rồi, cho dù hôm nay phải sinh thì cứ sinh, đòi cơm thì cứ đòi thôi, ta bị kéo dài cảm thấy rất mệt mỏi."

Hai mẹ con đang nói chuyện, thì Lâm thị bỗng nhiên nhíu mày, bàn tay ôm bụng dường như có chút động tĩnh, sờ trái sờ phải, nhìn Tống Ngọc Tịch nói:

"Không chừng thật sự bị miệng quạ đen của con nói trúng rồi..."

Nước trà trong miệng Tống Ngọc Tịch thiếu chút nữa bị phun ra, vội vàng nuốt xuống hỏi: "Ý người là sao?" Nhìn bụng Lâm thị, trong lòng Tống Ngọc Tịch đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc mừng rỡ.

Lâm thị đứng lên từ trên ghế, bảo Mai Tường đỡ bà đi vào phòng sinh, nói: "Triêu Nhan, Từ ma ma, Cam ma ma, mau đi gọi Quốc công, còn có đại phu, bà đỡ... Ta đây, cái này... Cái này dường như có chút không đúng..."

Lâm thị đi vài bước, càng hiểu rõ tình huống của mình, người bên cạnh nghe lời bà nói, cũng rất khẩn trương. Tống Ngọc Tịch thấy thế, vội vàng nhận nhiệm vụ, chạy tới thư phòng, vừa vặn giữa đường gặp được Tống Dật. Bộ dạng nàng kinh hoảng khiến Tống Dật không cần hỏi cũng liền biết có chuyện xảy ra, xốc lên vạt áo chạy tới Vũ Đồng viện. Lúc ông đến, Lâm thị đã nằm trong phòng sinh, bà đỡ cũng đã vào vị trí, Dương đại phu già canh giữ ở ngoài cửa, gấp đến độ trán đều rịn mồ hôi. Hôm nay là đêm giao thừa, trong phủ chỉ có một đại phu là ông ở đây, nhưng hết lần này tới lần khác Lâm di nương lại sinh con vào ngày hôm nay, sau khi nhận được tin tức, liền vội vàng phái đồ đệ đi mờ các đại phu khác trở lại.

Tống Dật muốn đi vào, lại bị bà đỡ ngăn lại, đành phải đứng ở bên ngoài chờ.

Nha hoàn bà tử ra ra vào vào, từng chậu nước nóng được bưng vào, tiếng la hét đầu tiên của Lâm thị truyền ra, cả người Tống Dật đều sắp bò lên trên cửa sổ rồi. Tần thị cũng nhận được tin tức, chạy tới, mọi người đều ở trong đình trong Vũ Đồng viện chờ đợi. Tống Ngọc Tịch đứng ở nơi đó, căng thẳng siết chặt nắm đấm, tiếng khóc của Lâm thị rung động trái tim nàng, nàng dường như có chút hiểu được cảm giác Tống Dật muốn trèo lên cửa sổ.

Lâm thị hô từ giờ Tý ba khắc đến giờ Dần một khắc, mới nghe thấy một tiếng khóc oa oa giòn tan vang lên.

Vào giờ khắc này, trái tim đang treo lơ lửng của mọi người đều được buông xuống, Tống Dật trước tiên chạy tới ngoài cửa, quả nhiên liền nghe thấy bà đỡ ở bên trong truyền đến tin tức:

"Chúc mừng Quốc công gia, là một tiểu tử."

Tống Dật nghe thấy "là một tiểu tử", thì không có phản ứng gì, ngược lại lại hỏi một câu: "Vũ Đồng còn tốt chứ? Nàng ấy thế nào rồi?”

"Công gia yên tâm, di nương rất tốt, chỉ là có chút mệt mỏi."

Lần này tất cả người mới nhìn thấy đầu vai Tống Dật buông thõng xuống, Tống Ngọc Tịch vừa đứng ở khe cửa nhìn, vừa lắng nghe tiếng khóc mạnh mẽ vang dội của đứa nhỏ ở bên trong, hận không thể ngay lập tức xông vào, nhìn đệ đệ chưa từng biết mặt này một cái.

Sau khi mọi chuyện được thu thập xong, Tống Ngọc Tịch và Tống Dật mới được ân chuẩn tiến vào, Tống Dật trước tiên liền chạy về phía Lâm thị, mà Tống Ngọc Tịch thì chạy về phía đệ đệ, chỉ thấy một đứa nhỏ nhăn nheo đỏ được bọc trong tã lót, một chút cũng không đáng yêu, trông giống như một con khỉ. Tần thị cũng đi theo, bà đỡ đứng ở một bên nói với Tần thị:

"Nhìn công tử, thiên đình [1] đầy đặn, mặt mày thật sự cực kỳ giống di nương và quốc công."

Sau khi nói xong những lời này, còn đưa đứa nhỏ cho Tần thị ôm, Tống Ngọc Tịch trông mà thấy cực kỳ thèm, Tần thị lại đưa đứa nhỏ cho nàng để nàng cảm thụ một chút. Tống Ngọc Tịch tiếp nhận tiểu tử nóng hầm hập, mềm mại này, cúi đầu nhìn một chút, chỉ cảm thấy không biết dùng tâm tình gì để hình dung cho tốt. Kiếp trước nàng chưa từng gặp qua đứa trẻ mới sinh nào, nhỏ nhất có lẽ là một hài tử vừa đầy tháng, trong lòng lẩm bẩm, quả nhiên lời nói của bà đỡ và bà mối đều không đáng tin, đứa nhỏ này trông giống như con khỉ, làm sao nhìn ra trông giống Lâm thị và Tống Dật được chứ!

Tuy nhiên, mặc dù lớn lên không đẹp lắm, nhưng cảm giác ôm trong tay vẫn rất tốt, mềm mềm, bờ môi hồng hồng, lưỡi nhỏ từ trong miệng phun ra, giống như là đang tìm đồ ăn ở bên cạnh, đột nhiên lông mày nhíu lại, lại oa oa khóc lớn lên, khiến Tống Ngọc Tịch hoảng sợ, vội vàng giao hắn vào trong tay bà đỡ. Bà đỡ an ủi nàng, nói:

"Tiểu thư không cần kinh hoảng, tiểu công tử đây là đang đói, muốn b.ú sữa thôi."

Tống Ngọc Tịch gật đầu, nói: "Ồ, vậy mau cho hắn ăn đi.”

Bà đỡ dùng ánh mắt nhìn hài tử mà nhìn Tống Ngọc Tịch, nói: "Phu nhân nói muốn tự mình cho ăn, còn phải đợi sữa về, không thể cho ăn sớm như vậy được, không có việc gì, trước đó đã cho ăn qua nước đường rồi, đợi lát nữa sữa về là có thể cho ăn.”

Tống Ngọc Tịch còn muốn vào xem làm thế nào để cho con bú, lại bị Từ ma ma ngăn lại không cho vào, nhưng rõ ràng Tống Dật còn đang ở bên trong, Tống Ngọc Tịch đang muốn thể hiện chút bất mãn của mình, thì đã bị Tần thị ở phía sau gọi lại:

"Được rồi, bên trong không phải là chuyện con nên nhìn. Theo ta đi trang điểm đi, trời cũng không còn sớm, lúc này chúng ta đi thay xiêm y, trang điểm theo phẩm cấp, thì cũng vừa đến giờ, vừa vặn hôm nay có thể mang theo tin vui tiến cung.”

Vì thế, Tống Ngọc Tịch cứ như vậy mà bị Tần thị kéo rời khỏi phòng sinh, cuối cùng cũng không hiểu rõ, làm như thế nào để cho b.ú sữa...