Bùi Thao chỉ liếc mắt một cái, liền vội vàng tránh đi ánh mắt, rất tự giác xoay người sang một bên nhìn sao ngắm trăng. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tốt xấu gì đây cũng là nơi phật môn thanh tịnh, hai người các người có thể chủ ý một chút được không!
Cho đến khi Tiêu Tề Dự buông nàng ra, Tống Ngọc Tịch vẫn còn hơi mơ màng, cứng đờ tại chỗ. Sau một hồi lâu, mới che miệng cúi đầu, hai lỗ tai đều đỏ bừng lên, Tiêu Tề Dự thấy thế, thì không khỏi đưa tay nhéo nhéo vành tai nàng, nói:
"Đừng như vậy, nàng càng như vậy, ta càng muốn hôn nàng."
Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu lên, che miệng, nghiêm túc nói: "Không, không hôn, hôn nữa." Dừng một chút, mới lại nói tiếp một câu: "Để, để người ta thấy thì... Không tốt.”
Tiêu Tề Dự tưởng nàng sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ lại là một câu này, không khỏi trêu chọc nàng, nói: "Yên tâm đi, tất cả mọi người đều đã đi sương phòng ở hậu viện, không ai nhìn thấy. Một lần nữa, một lần nữa được không?”
Tống Ngọc Tịch rất muốn nói cự tuyệt, rất muốn lấy hết can đảm, vung tay tát cho Tiêu Tề Dự một cái, nhưng nàng dường như không khống chế được đầu của mình, rất thẹn thùng mà gật đầu một cái, khóe miệng không kiềm chế được vểnh lên, môi mím lại, tựa hồ cũng đang hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy. Tiêu Tề Dự vui mừng, đang muốn cúi người xuống, lại thấy Tống Ngọc Tịch đột nhiên tỉnh táo trở lại, đẩy lồng n.g.ự.c chàng, nói:
"Không, không, không, không phải. Ta, ta..." lại ấp úng nói không nên lời, nàng càng như vậy, Tiêu Tề Dự lại càng muốn trêu chọc nàng. Từ trước tới nay, chàng chỉ cảm thấy chuyện quanh co lòng vòng như vậy rất không có khí khái của nam tử, nhưng mà nay Tiêu Tề Dự lại phát hiện, khi mình đối mặt với khuôn mặt này của Tống Ngọc Tịch, thì bất luận nàng có nói cái gì, làm cái gì, chàng đều cảm thấy đẹp mắt, đều cảm thấy rất sẵn lòng phối hợp, cho dù là chuyện nhàm chán cũng nguyện ý làm!
Hai người ngươi đuổi ta truy một lúc lâu, thì Tống Ngọc Tịch cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí, nói: "Ầy dà, được rồi, chàng đừng làm loạn nữa. Phát sinh chuyện lớn như thế này, mà chàng còn có tâm tư làm loạn nữa!”
Tống Ngọc Tịch đi tới trước bia đá thở dài một hơi, nhíu mày khó hiểu: "Cũng không biết đêm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chính ta tự mắt nhìn thấy, những người đó cứ nhìn chằm chằm vào tổ mẫu, không biết là vì sao.”
Tiêu Tề Dự cũng thở ra một hơi, sửa sang lại tâm tình, trả lời: "Yên tâm đi, chuyện này nếu ta đã đồng ý, thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Ba bốn mươi người lui tới gần chùa Bạch Mã, không có khả năng không để lại chút dấu vết nào, huống chi bọn hắn còn có nội ứng trong chùa Bạch Mã, cũng không phải không có manh mối, chỉ cần một chút thời gian chứng thực mà thôi. Nàng đừng lo lắng. Ngày mai ta sẽ hộ tống mọi người hồi phủ, sau khi trở về, mọi chuyện phải càng thêm cẩn thận mới được.”
Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, liền xoay người lại, nói ra những suy nghĩ đè nén trong lòng mình nhiều ngày qua cho Tiêu Tề Dự nghe.
"Có một chuyện, ta vẫn muốn nói, chính là chuyện Kỷ gia lão thái quân đột nhiên c.h.ế.t đi. Kiếp trước bà ta cũng không đoản mệnh như vậy, cũng không biết trong lúc vô tình chúng ta đã chạm phải cái gì đó, làm thay đổi số phận của bà ta. Hơn nữa, ta không biết liệu tổ mẫu của ta ở kiếp trước có từng bị ám sát không, nhưng ta luôn cảm thấy hai điều này có mối quan hệ chặt chẽ.”
Tiêu Tề Dự hồi tưởng lại một chút, nói: "Kiếp trước cũng không nghe nói qua chuyện Tống lão phu nhân bị tập kích, nhưng kiếp này đã có rất nhiều chuyện phát sinh biến hóa, cũng có lẽ đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có, cái c.h.ế.t của Kỷ lão thái quân quả thật rất đột ngột. Nếu bà ta không phải tự sát, thì sẽ rất khó để hiểu được dụng tâm của người ẩn nấp sau lưng bà ta. Vì sao lại chọn ra tay ngay sau khi nàng vừa đến gây sự ở Kỷ gia?”
“Cũng có lẽ là thuận tiện vu cáo mà thôi. Nếu lúc đó ta không cẩn thận, mua chuộc bà tử gác cổng của Kỷ gia, thì nói không chừng ngày hôm đó đã bị họ câu kết vu oan, đến lúc đó thanh danh của ta bị hủy... Nghĩ vậy, người đứng sau màn, tựa hồ cũng có chút hận ta..."
Tống Ngọc Tịch đang đoán, thì Tiêu Tề Dự đã ôm lấy bả vai nàng, nói:
"Đừng tự doạ mình. Nàng thì có gì đáng để bị hận chứ? Vì trông đẹp mắt quá à?”
Chàng trêu ghẹo nói, Tống Ngọc Tịch liếc chàng một cái: "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng.”
Tiêu Tề Dự lại vô lại, nói: "Những gì ta nói cũng là nghiêm túc. Nàng rất xinh đẹp, nếu có người hận nàng, thì nhất định là hận nàng vì quá đẹp mắt rồi.”
Tống Ngọc Tịch:...
Không muốn cùng người này nói những đề tài nhàm chán không có tí trí tuệ nào này, Tống Ngọc Tịch vòng qua người chàng, đi về phía thiền viện.
Một đêm kinh hiểm cứ như vậy mà trôi qua, Tiêu Tề Dự vốn đã nói hắn sẽ đích thân đưa bọn họ về phủ, nhưng Tống Dật và Tống Ngọc Tịch đều tỏ vẻ không đồng tình. Tống Dật cảm thấy đã có ông ở đây, cũng không cần làm phiền đến Tiêu Tề Dự, còn Tống Ngọc Tịch cảm thấy không thể quá rêu rao... Nói tóm lại, chính là không muốn để Tiêu Tề Dự đưa tiễn.
Khi mấy người bọn họ vừa trở về phủ, Tống Dật liền đỡ Lâm thị trở về Vũ Đồng viện, Tống Ngọc Tịch thì cùng Tần thị đi Ninh Thọ viện, vừa đi được vài bước, đã thấy Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn chạy tới, hẳn là nghe nói về vụ tấn công họ ở chùa Bạch Mã.
"Sao đang yên đang lành đi thắp hương, lại gặp phải tập kích chứ? Tổ mẫu và Thất muội muội đều không bị thương, đúng không? Tống Ngọc Thiền ân cần hỏi.
Tần thị nói: "Không có việc gì, không cần kinh hoảng, cha ngươi đã kịp thời chạy tới cứu chúng ta.”
Tống Ngọc Thiền mới yên tâm gật đầu, nói: "Không có việc gì là tốt rồi! Ngày hôm qua lúc ta nghe nói chuyện này, thì cực kỳ sợ hãi, ngoại tổ mẫu vừa mới qua đời, mẫu thân lại ngày ngày niệm Phật, không để ý tới ta, nếu mọi người cũng xảy ra chuyện gì, thì ta ở trong phủ cũng không thể sống nổi.”
Sau khi nói xong câu này, Tống Ngọc Thiền lại đi đến bên cạnh Tống Ngọc Tịch, nói:
"Thất muội muội, lần trước ở Kỷ gia, ta không phải cố ý nói như vậy, chỉ là bị những bà tử kia xúi giục, những bà tử kia đều là người mà ngoại tổ mẫu khi còn sống sủng hạnh nhất, lời nói của bọn họ, mẫu thân và ta đều tin tưởng, không nghĩ tới lại có nội tình như vậy, cũng là do chúng ta quá xúc động, không nên gây ra náo loạn lớn như vậy trước mặt nhiều người, ném đi mặt mũi của Tống gia, tỷ tỷ xin lỗi muội, được không?”
Những lời này của Tống Ngọc Thiền, tựa như đã thật sự tự mình ngộ ra, tuy nhiên Tống Ngọc Tịch đã không còn kính trọng nàng ta như lúc trước từ lâu, nên câu môi, nói:
"Tỷ tỷ nói gì vậy, lão thái quân đi quá đột ngột, tỷ cùng mẫu thân quan tâm quá bị loạn mà thôi, đừng để ở trong lòng."
Tần thị thấy các nàng nói chuyện như vậy thì cảm thấy yên tâm phần nào, bà để Quế ma ma đỡ minh vào trong nghỉ ngơi. Tống Ngọc Thiền lại lôi kéo Tống Ngọc Tịch nói chuyện trong chốc lát, thái độ tốt hơn nhiều so với trước đây.
Tống Ngọc Hàn vốn là đến thăm hai người bọn họ, thấy bọn họ không có việc gì, thì cũng lập tức đi về.
Bởi vì vì sự kiện ở chùa Bạch Mã, Tống Dật tăng cường phòng vệ của Vũ Đồng viện đến mức tối đa, Lâm thị nói với ông, ông cũng không nghe, khăng khăng muốn làm theo ý mình, cảm thấy đây là chuyện nhất định phải làm.
Dự kiến sinh của Lâm thị là vào giữa tháng Chạp, nhưng cho đến ba mươi Tết, bà vẫn không có gì động tĩnh, vẫn ăn uống đi lại như thường lệ, thái y một ngày chẩn ba hồi mạch, xác định hài tử rất tốt, chính là không biết vì sao vẫn chưa sinh ra.
Đêm ba mươi Tết, mọi người ngồi cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, sau bữa cơm các tỉ muội tụ tập cùng nhau đánh bài đón năm mới, Tống Ngọc Mộng lấy một tấm ngọc lan, thuận miệng nói:
"Thất muội muội, chẳng lẽ di nương ngươi đang mang thai Na Tra?"
Một bàn tỷ muội cười theo, Tống Ngọc Tịch cũng nở nụ cười, nhìn lá bài trên bàn, sau đó buông một tấm trong tay xuống, nói: "Ai biết chứ! Đứa bé không ra khỏi bụng, thì ngươi không thể đánh nó, không thể mắng nó, mà còn phải dỗ dành nó.”
Tống Ngọc Mộng có một đệ đệ mà gần như là do một tay nàng ta nuôi lớn, nói về việc mang theo đứa bé, nàng ta còn rất xúc động, nói: "Bây giờ là nó còn chưa đi ra đấy, đợi đến lúc đi ra rồi, muội liền biết cái gì gọi là đánh không được mắng cũng không xong. Thân thể mềm mại đến mức muốn ôm cũng không dám ôm đâu.”
Tống Ngọc Hàn đánh một lá bài hoa quế, nói: "Muội có kinh nghiệm mang theo hài tử đến lúc đó Thất muội muội còn phải đi thỉnh giáo ngươi đấy.”
Tống Ngọc Mộng đắc ý nhướng mày: "Thất muội muội muốn đến hỏi ta, ta chắc chắn sẽ dạy nha! Chỉ sợ đến lúc đó Thất muội muội, ngay cả ôm cũng không chịu cho ta ôm đệ muội bảo bối của mình đâu.”
“Nói gì vậy, Ngũ tỷ tỷ muốn ôm hài tử ta là cầu còn không được... Ôi, này coi như xong rồi sao.”
Ở trước mặt Tống Ngọc Tịch là một quân bài xe, một bộ bài hoa đã gom xong được đặt ở trước mặt mọi người, Tống Ngọc Thiền đưa tay búng lá bài của nàng ta một chút, rồi đẩy bài của mình đi, ngoại tổ mẫu nàng ta vừa qua đời, cho nên Tết năm nay, nàng ta ăn mặc giản dị hơn, nói: "Ôi chao, cả đêm đều thua, thua không biết bao nhiêu, mà cũng không thấy thắng được một ván nào."
"Đại tỷ, chúng ta đều là muội muội, ba mươi Tết còn chưa đòi tỷ tiền mừng tuổi đã là tốt rồi, tỷ thua chút tiền cho tụi muội, không phải vừa hay sao?” Tống Ngọc Hàn cười khì khì nói, từ trước đến này nàng vẫn luôn nói chuyện như vậy với Tống Ngọc Thiền.
Tống Ngọc Thiền trừng mắt nhìn nàng một cái, trả lời: "Chỉ có muội là thắng nhiều nhất, còn không biết xấu hổ mà nói vậy.”
Thừa dịp Tống Ngọc Tịch tráo bài, Tống Ngọc Thiền hỏi Tống Ngọc Hàn: "Đúng rồi, ta nghe nói lần trước Đỗ gia phu nhân đến phủ, tổ mẫu bảo muội đi gặp có phải hay không?”
Tống Ngọc Hàn mặt đỏ lên, tựa hồ có chút xấu hổ, Tống Ngọc Mộng vốn đang soi gương, nghe thấy lời này liền buông gương xuống, tò mò hỏi: "Đỗ gia là chuyện gì vậy! Vì sao lại muốn nhị tỷ tỷ đi xem?”
Tống Ngọc Thiền cười không nói, Tống Ngọc Hàn liền “chậc chậc” nói với Tống Ngọc Mộng: "Không có chuyện của muội, không được hỏi.”
Tống Ngọc Mộng bĩu môi, nói với Tống Ngọc Tịch ở một bên: "Thất muội muội, muội có biết không?”
"Ừm?" Tống Ngọc Tịch đang xáo bài, trò chơi này rất thú vị, nhưng thực hiện lại cũng rất phiền phức, nghe Tống Ngọc Mộng hỏi, thì lắc đầu trả lời: "Muội không biết.”
Tống Ngọc Thiền thấy các nàng đều buồn bực, liền nở nụ cười, nói:
"Được rồi, muội ấy không nói cho mọi người nghe, thì ta sẽ nói cho mọi người biết!" Chính là Đỗ phu nhân của Ngự Sử gia thành Đông ý! Có vẻ là đã nhìn trúng Hàn tỷ nhi nhà chúng ta, lần trước ta còn nghe mẫu thân nói, Đỗ phu nhân tính toán muốn năm sau cầu hôn.”
Tống Ngọc Hàn xấu hổ đứng lên, chỉ vào Tống Ngọc Thiền nói:
"Ôi, chuyện gì thế này! Đừng nói nữa, nói nữa là muội trở mặt đấy.”
Tống Ngọc Tịch thấy Tống Ngọc Hàn như vậy, thì cười đến run rẩy cả người, ngược lại Tống Ngọc Mộng lại nhanh miệng nói: "À, Ngự Sử Đỗ gia, không phải là gia đình mà đại tỷ đã cự tuyệt hay sao?”
Lời này của nàng ta vừa nói ra, bầu không khí trong noãn các dường như bị đông cứng lại, Tống Ngọc Tịch nhìn nàng ta một chút, đặt bộ bài hoa đã sắp xếp xong ở giữa, chuyển đề tài nói:
"Bài đã tráo xong rồi, tiếp tục thôi."
Trong lòng nàng cũng cảm thấy rất buồn bực, Tống Ngọc Mộng nói không sai, Ngự sử Đỗ gia chính là người lúc trước Tần thị để Tống Ngọc Thiền gặp mặt, nhưng Tống Ngọc Thiền tâm cao khí ngạo, chướng mắt Đỗ gia, không nghĩ tới chuyện này lại rơi xuống đầu Hàn tỷ nhi. Trách không được Tống Ngọc Hàn có chút ngượng ngùng.