Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 136




Thu Vân nói những gì mình nghe được ở góc tường cho Tống Ngọc Tịch nghe, ngược lại Tống Ngọc Tịch lại rất bình tĩnh, cầm đồ của cửa hàng lên nhìn. Thu Vân thấy nàng không có phản ứng quá lớn, liền nói tiếp: "Lão Lưu đã đi theo người cho thuốc kia, bà tử ở cửa đã tận mắt nhìn thấy Bích Nhu cầm bọc giấy, bên trong hẳn là độc dược. Chỗ Thu Đồng tạm thời còn chưa có động tĩnh gì bất thường."

Tống Ngọc Tịch ừ một tiếng, hỏi: "Là độc gì, có thể trộm ra được không?"

Thu Vân nghĩ nghĩ một lát, rồi trả lời: "Trộm ra cũng không phải việc gì khó, nhưng nếu vậy chẳng phải là rút dây động rừng sao?"

"Đổi một bao khác cho nàng ta là được rồi, thuốc độc kia vẫn nên nắm ở trong tay chúng ta thì tốt hơn, cầm bao Điền Thất Phấn đi đổi đi." Tống Ngọc Tịch phân phó.

Thu Vân chắp tay đáp: "Nô tỳ đã biết. Đêm nay nô tỳ sẽ hành động."

Tống Ngọc Tịch lại hỏi: "Đúng rồi, chuyện ta để ngươi đi tra, kết quả cũng không khác nhau là mấy đúng không?"

"Vâng, cũng không khác nhau là mấy! Có thể khẳng định rằng phủ Bình Dương Hầu quả thật có một phu xe gọi là Mã Tam, tuy nhiên Bích Nhu không có khả năng biết được, Mã Tam này mấy ngày trước đã về quê rồi. Hai ngày này, xe ngựa của phủ Bình Dương Hầu trên cơ bản đều do một phu xe khác đánh, mà về phần đại phu, thì sau đó ta cũng đã đến hỏi qua, ông ta nói Tam tiểu thư chỉ bị chút thương ngoài da, chịu một chút kinh hãi, còn cũng không có điều gì khác thường, cho nên chuyện mà Tam tiểu thư nói kia... có lẽ cũng không có xảy ra. Ngay từ đầu tiểu thư đã đoán đúng, Kỷ gia Tam tiểu thư hoàn toàn là đang nói dối."

Sau khi Thu Vân sau nói xong, Tống Ngọc Tịch mới thở dài, đặt đồ được chế tạo xuống, nói: "Để Thu Đồng nhìn phòng bếp chằm chằm, cần phải bắt ngay tại trận! Chỗ lão Lưu sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ."

"Vâng, tiểu thư cứ yên tâm, lão Lưu trước đây là lui khỏi Bắc Trấn Phủ Ti, công phu và bản lãnh đều mạnh hơn tỷ muội chúng ta rất nhiều. Nếu không phải có tay nghề giỏi giang, thì chủ tử sẽ không phái đến cho tiểu thư dùng."

Trong lời nói của Thu Vân lộ ra sự mập mờ, ngay cả Tống Ngọc Tịch cũng không nhịn được mà đỏ mặt, trừng mắt nhìn nha đầu kia một cái, sau đó mới lên tiếng:

"Đừng xem thường, để Thu Đồng một tấc cũng không rời khỏi người di nương, bây giờ ngươi lập tức cùng đại nương đi nhìn chằm chằm vào phòng bếp."

Sau khi Tống Ngọc Tịch nói xong lời này, Thu Vân cũng không dám chậm trễ, lập tức lui xuống.

Tống Ngọc Tịch thở hắt ra một hơi, nàng đương nhiên đoán được, sau lưng Kỷ Uyển Thanh là ai. Kỷ Trữ thị đã hết cách rồi, cho nên mới muốn dùng cách này để hại người. Nếu không phải nàng suy nghĩ nhiều, để Thu Đồng đi theo Bích Nhu, trông thấy Bích Nhu ngồi xổm ở trong góc đốt bộ quần áo dính m.á.u của Kỷ Uyển Thanh, lén lén lút lút, thì nàng thật sự không thể ngờ được rằng Kỷ Uyển Thanh thế mà lại dùng danh tiết của mình để kiếm sự đồng tình. Nhưng ngược lại nàng cũng nhìn được rõ ràng, nhìn thấu được sự hung ác của Kỷ Trữ thị, nhưng bà ta lại không biết rằng lòng thiện tâm và không nỡ của Tống Ngọc Tịch chỉ dành cho người thiện lương. Nếu có người đánh tới cửa, muốn hại nương hay huynh đệ tỷ muội của nàng, ngay cả hài tử đã được hơn tám tháng trong bụng nương nàng mà cũng không buông tha, thì sao còn trông cậy nàng sẽ mở lòng từ bi, có phải quá ngây thơ rồi hay không?

Kỷ Uyển Thanh đợi ở trong phòng bếp cả buổi, tự mình trông coi một nồi gà ác hầm thuốc bắc (ô kê thang), nói là muốn tự mình hầm cho Lâm thị một bát canh thơm ngon, bị đại nương ở phòng bếp trêu ghẹo vài câu, cũng chỉ cười ngại ngùng. Sau khi đại nương nói với nàng ta xong, liền đi ra, bởi vì cũng sắp đến giờ cơm, nên mấy tiểu công trong phòng bếp đều ở bên ngoài nhặt rửa rau, sôi nổi nói chuyện. Kỷ Uyển Thanh cũng đã quan sát khá lâu, mới xác định canh giờ này là canh giờ trong phòng bếp vắng người nhất, cho nên mới chọn thời điểm này mà ra tay.

Nàng ta xoay người qua chỗ khác, che đi cái nồi, sau đó lấy túi bọc giấy từ trong tay áo ra, mở ra thật nhanh, đổ hết toàn bộ bột phấn vào trong canh, ném gói giấy vào trong bếp lò, đốt sạch sẽ. Không phải chỉ là hạ độc thôi sao, chỉ cần để Lâm thị uống hết, thì nhiệm vụ của nàng ta coi như là hoàn thành, không nên trách nàng ta độc ác, thật sự là nàng ta với Tống Ngọc Tịch cũng không có loại tình cảm thân thiết. Lúc trước nàng ta tới cửa cầu cứu, là bởi vì đã cùng đường mạt lộ. Mặc dù Tống Ngọc Tịch đưa ra cách làm cho nàng ta, nhưng có thể nói rốt cuộc cũng không có giúp nàng ta cái gì. Kỷ gia quả là ghê tởm, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không phải người tốt gì, vì vậy đối với việc hại nàng, Kỷ Uyển Thanh vẫn cảm thấy yên tâm thoải mái!

Cũng giống như nàng ta nói lúc trước vậy, nàng ta quả thật cực kỳ ghen ghét Tống Ngọc Tịch, lúc Tống Ngọc Tịch còn ở Kỷ gia, nàng ta đã ghen ghét mỹ mạo của nàng, còn bây giờ thì càng thấy ghen tị với thân phận của nàng. Thật sự là chuyện gì tốt đều bị Tống Ngọc Tịch chiếm hết, vốn tưởng rằng nàng đến Tống gia làm thứ nữ sẽ rất thê thảm, thế nhưng nàng vẫn như cũ hòa nhập đến phong sinh thủy khởi (vui vẻ sung sướng), thậm chí nàng ta chủ động lấy lòng, quỳ xuống với nàng, thì nàng vẫn đều thờ ơ, vẫn nhữ trước giữ một khoảng cách với mình. Loại người này rất hiển nhiên là không có khả năng bồi dưỡng cảm tình, sau này cũng đừng hòng nàng sẽ giúp đỡ mình cái gì. Nếu đã như vậy, tại sao nàng ta lại muốn Tống Ngọc Tịch được lợi cơ chứ?

Nàng ta có thể trở thành thanh đao để Tống Ngọc Tịch sử dụng, thì đương nhiên cũng có thể trở thành thanh đao để cho lão thái quân sử dụng, huống chi, đắc tội Tống Ngọc Tịch, thì cùng lắm nàng ta rời khỏi kinh thành là được, nhưng nếu đắc tội lão thái quân, thì ngay cả kinh thành nàng ta có thể đều không đi ra được. Sau một hồi cân nhắc, thì nào còn có cái gì phải do dự chứ. Nếu nhất định phải c.h.ế.t một người, vậy thì nên để người khác chết, dù sao cũng tốt hơn là chính nàng ta c.h.ế.t đi.

Nhìn thấy bột phấn đã hòa tan trong nồi, Kỷ Uyển Thanh buông xuống thìa quấy, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó đậy cái nắp lên, đúng lúc đại nương bưng một rổ rau xanh đi tới, vừa đi vừa nói:

"Hôm qua di nương bảo hôm nay muốn ăn bánh bao nhân rau, mà ăn kèm với canh gà của Tam tiểu thư thì không phải là hợp nhất rồi sao! Tam tiểu thư thật là một người biết ý, suy nghĩ chu đáo."

Đại nương khiến Kỷ Uyển Thanh cảm thấy khá hài lòng, bà ta nói không sai. Hôm qua nàng ta nghe thấy Lâm thị nói muốn ăn bánh bao, nên mới nghĩ đi nấu canh gà vào hôm nay, với sự kết hợp này, thì người khác sẽ chỉ cho là nàng ta muốn nịnh bợ Lâm thị, lấy lòng Lâm thị, ai sẽ ngờ rằng nàng ta xen lẫn sát ý ở trên trong sự nịnh bợ và lấy lòng này đâu!

Dù Tống Ngọc Tịch thông minh, thì có thể làm gì cơ chứ, còn không phải bị nàng ta lừa gạt xoay vòng sao? Đợi đến khi Lâm thị ăn canh này, nàng ta liền chạy trốn từ cửa sau, lộ tuyến cũng đã tính toán kỹ rồi, đợi đến lúc chất độc trong người Lâm thị phát tác, không chừng nàng ta đã chạy về Kỷ gia rồi. Lão thái quân nói chỉ cần làm được chuyện, thì sẽ lập tức an bài nàng ta ra khỏi thành ngay đêm đó. Chỉ cần ra khỏi thành, trời cao biển rộng, nàng ta còn phải sợ hãi Tống Ngọc Tịch hay sao?

Kỷ Uyển Thanh vô cùng chịu khó giúp đỡ đại nương nhào nặn, làm bánh bao, sau đó đặt lên trên vỉ hấp, bắt đầu hấp bánh bao. Bánh bao hấp được một lúc, thì canh gà ác hầm thuốc bắc của Kỷ Uyển Thanh nấu xong. Hiện tại bưng qua luôn cũng được, nhưng nàng ta lại đổi ý, định đợi thêm một chút, chờ bánh bao của đại nương làm xong, nàng ta cùng đại nương đi đưa đồ ăn, thì cho dù chuyện có xảy ra, lúc đó để cho vị đại nương phòng bếp này làm lá chắn một lúc cũng tốt, nhưng bánh bao của đại nương mới chưng được một nửa, thì Triêu Nhan bên người Lâm thị đến, nói với đại nương đang làm nhân bánh bao:

"Đại nương, không cần gấp nữa, di nương lại không muốn ăn bánh bao, mà lại muốn ăn bánh tôm, phiền ngài, lại làm thêm một phần."

Đại nương buông nhân bánh xuống, tức giận nói với Triêu Nhan: "Không phải hôm qua nói muốn ăn sao? Tại sao lại không ăn, ta đây vừa mới cho bánh bao lên nồi, sớm biết vậy ta đã không làm..."

Triêu Nhan dỗ dành: "Đừng tức giận, di nương không phải là thân bất do kỷ sao? Là do đứa bé trong bụng quyết định mà, biết ngài vất vả, quay đầu ta sẽ để di nương nói lại với Quốc công, để Công gia trả thêm ngài tiền công!"

Một phen dỗ dành lừa gạt đại nương, vốn chỉ là quen miệng phàn nàn, chứ cũng không thật sự ngại chủ tử nhiều chuyện, nếu ngại thì đừng đi làm công nữa!

"Được được được, ta lại tin nha đầu miệng ngọt như mật nhà ngươi một lần! Nếu Công gia không trả thêm ta tiền công, ta sẽ tìm ngươi hỏi đấy!"

Triêu Nhan cười đẩy bà ta đến chỗ bếp lò, đang muốn rời đi, lại ngửi ngửi, rồi hỏi: "Ồ, Tam tiểu thư đang nấu canh gà à?"

Kỷ Uyển Thanh còn chưa lên tiếng, thì đại nương đã tiếp lời, là một trận tán dương Kỷ Uyển Thanh, bà ta nói: "Không phải sao, Tam tiểu thư ở ngay chỗ này canh một thời gian rồi, nửa khắc không rời, đôi mắt nhìn chằm chằm đến sắp lác cả rồi (gốc mắt gà chọi), phòng bếp chúng ta nhiều người như vậy, đều nhìn thấy, thật sự là rất tận tâm, giống như sợ ai đoạt mất canh của nàng vậy. Ngươi đi hỏi một chút xem bây giờ di nương có muốn uống hay không, dù gì cũng là tấm lòng thành của Tam tiểu thư."

Triêu Nhan nhìn cái nồi một chút, rồi nói với Kỷ Uyển Thanh:

"Nếu đã nấu xong vậy thì làm phiền Tam tiểu thư bưng qua đi, tuy di nương nói không muốn ăn bánh bao, nhưng rốt cuộc bụng vẫn có chút đói, canh này của ngài vừa vặn để bà ăn lót dạ."

Kỷ Uyển Thanh dịu dàng cười một tiếng, ngọt ngào đáp lại: "Ầy, tỷ tỷ cứ đi trước, ta múc xong, sẽ lập tức bưng qua cho di nương."

Sau khi Triêu Nhan đi về, Kỷ Uyển Thanh cũng không chậm trễ, lấy một cái hũ nhỏ từ trong tủ bát. Đại nương cười với nàng đến mấy lần, Kỷ Uyển Thanh cũng cười theo, múc canh vào trong cái hũ ở ngay trước mặt đại nương. Sau đó đậy cái nắp lên, cầm lên bát và muôi sạch, đi ra khỏi phòng bếp.

Chưa đầy một lát, nàng ta đã bưng đến trong viện Lâm thị. Lâm thị đang ngồi ở dưới cửa đọc sách, trong tay cầm một khối điểm tâm nhỏ. Sau khi Kỷ Uyển Thanh đi vào, thì lập tức thỉnh an Lâm thị:

"Di nương, ta đã nấu gà ác hầm thuốc bắc, nghe nói ngài có chút đói bụng, ta liền bưng tới cho ngài."

Lâm thị nhìn nàng ta, gật đầu nói: "Ta đúng là có chút đói bụng, đến dìu ta một chút."

Kỷ Uyển Thanh vội bước tới trước, đỡ tay Lâm thị, kéo bà đứng lên. Chân Lâm thị giống như nhũn ra, suýt chút nữa lại ngồi xuống, nhưng may mắn bà kéo được ống tay áo của Kỷ Uyển Thanh, mới không bị ngã xuống. Bà nhẹ giọng cảm ơn Kỷ Uyển Thanh, sau đó để nàng ta đỡ mình, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Trong phòng Thu Đông đang ngồi thêu hoa ở một bên, còn Triêu Nhan vừa bưng một mâm điểm tâm tiến vào, nên Kỷ Uyển Thanh đành phải tự tay múc canh cho Lâm thị, gà ác hầm thuốc bắc nóng hôi hổi vừa được múc ra khỏi nồi, hương thơm tỏa ra bốn phía, đặt bát canh trước mặt Lâm thị trước mặt. Lâm thị ngửi ngửi, nói: "Thơm quá."

"Mới vừa múc ra khỏi nồi đấy, di nương mau uống lúc còn nóng. Nếu cảm thấy ngon, thì mai ta lại hầm cho ngài." Lúc này trong lòng Kỷ Uyển Thanh cảm thấy rất căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc lại, thế nhưng nàng ta không dám không cười, vì sợ Lâm thị nhìn ra manh mối gì, lại phá hỏng kế hoạch của nàng ta.

Nhưng Lâm thị lại không làm gì cả, Triêu Nhan nâng lên một cái khay đi tới, đặt lên bàn, bên trong khay có hai cây ngân châm. Kỷ Uyển Thanh có chút biến sắc, chỉ thấy Triêu Nhan cầm lấy ngân châm tiến đến, chuẩn bị kiểm tra canh gà. Kỷ Uyển Thanh vội gọi giật nàng lại, dường như muốn xé họng: "Chờ một chút! Đây, đây là cái gì vậy?"

Triêu Nhan bị nàng gọi giật nảy mình, nói: "Tam tiểu thư làm ta sợ, đây là ngân châm! Công gia phân phó, tất cả đồ vật đưa vào cửa di nương, thì tất cả đều phải được kiểm tra cẩn thận. Đây không phải là nhằm vào Tam tiểu thư, mà bất quá chỉ là muốn theo thông lệ kiểm tra một chút thôi."

Kỷ Uyển Thanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, nàng l.i.ế.m đôi môi khô khốc nói: "Cái..., đây là quy củ lúc nào vậy, ta, ta làm sao lại không biết?"

Lúc này nàng ta cười có chút miễn cưỡng. Triêu Nhan vừa đặt ngân châm vào bên trong chén canh, vừa nói với Kỷ Uyển Thanh: "Tam tiểu thư ngài mới đến được bao lâu chứ, trong phòng chúng ta có nhiều chuyện mà ngài không biết lắm!"