"Nó là nhìn vào môn đình (gia cảnh) và thân phận, công tử ngự sử bất quá chỉ là một cử nhân, tương lai có thể nhập sĩ hay không còn chưa biết, mà cho dù có nhập sĩ rồi, thì cũng phải đi từ cấp thấp nhất, làm sao có thể so được với việc vừa vào cửa nhà quyền quý là đã là cáo mệnh phu nhân chứ. Nhưng nhà Ngự Sử chính trực, làm việc lại có chuẩn mực, sẽ không để cho nó đi sai bước, sống một đời an an ổn ổn thì không tốt sao?" Những lời này của Tần thị vô cùng nói đúng trọng tâm.
Tống Ngọc Tịch gật đầu, nói:
"Con cũng cảm thấy rất tốt, không dối gạt tổ mẫu, lúc trước con muốn tìm một gia đình trong sạch như vậy. Hành xử chính trực, mọi việc đều có đắn đo, sống thái thái bình bình thật sự rất tốt."
Tần thị nhìn nàng một chút, hỏi: "Lúc trước?"
Tống Ngọc Tịch cực kỳ lúng túng, liếc nhìn Tần thị một cái, chọc cho Tần thị cũng nở nụ cười, Tống Ngọc Tịch hỏi: "Vậy về sau thế nào? Chuyện cứ thế mà kết thúc như vậy sao?"
Tần thị thở dài, trả lời: "Còn chưa đủ sao? Nó ném hết mặt mũi ngay trước mặt Đỗ phu nhân, chuyện này bất luận có như thế nào đều không thể thành. Nếu ta cứ kiên trì, cố gắng thì cũng không phải là chuyện tốt."
Tống Ngọc Tịch minh bạch ý tứ của Tần thị. Nếu như Tống Ngọc Thiền đã không muốn gả cho nhà Ngự Sử, mà Tần thị lại kiên trì nhất định phải gả nàng ta đi, thì cuối cùng cũng sẽ chỉ là dưa xanh hái sớm, kết thân sẽ biến thành kết thù, đến lúc đó cũng không tốt để ăn nói với Đỗ gia.
"Ôi, cứ kéo dài mãi như thế này, cũng không biết mai sau sẽ rơi trúng nhà ai đây."
Sau khi Tần thị nói như vậy, thì không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Những chuyện này, Tống Ngọc Tịch cũng không tiện nói thêm điều gì. Mọi thứ đều là do Tống Ngọc Thiền tự mình lựa chọn. Trong thâm tâm nàng ta luôn cảm thấy bản thân mình là đích nữ, phải cao hơn người khác một bậc, cho nên nếu nàng ta không thay đổi cách suy nghĩ này, thì cho dù có tìm một gia đình sạch sẽ đến đâu, thì chuyện cũng không thể thành được.
Sau khi trở lại Vũ Đồng viện, dạo qua một vòng phòng tính sổ sách. Mai Tường cầm đầu sáu nàng dâu đang tính toán sổ sách, trong phòng tất cả đều đang lách cách. Tống Ngọc Tịch nhìn một lát, rồi đi ra ngoài. Tất cả sổ sách của cửa hàng, từ đầu đến cuối nàng đều để cho ba nhóm người tính toán, mỗi lần cũng không giống nhau, một lần ba lần, nếu số lượng giống nhau, hoặc chênh lệch không quá trăm lượng, thì mới kết sổ, nhưng nếu cả ba lần số lượng đều không khớp, thì nhất định phải tính toán một lần nữa. Phương pháp này mặc dù có chút rườm rà, nhưng chính là rất hữu hiệu. Dù sao trương mục cũng là nền tảng của cửa hàng, chỉ có tính đúng sổ sách, mới có thể biết đúng các khoản thiếu hụt, điều đó rất có lợi cho việc phát triển cửa hàng sau này.
Bích Nhu bưng một chậu tro than từ phòng bếp đi về hướng góc tường. Mấy ngày này, Kỷ Uyển Thanh hầu hạ ở trong phòng Lâm thị, nàng ta liền tự động đến phòng bếp hỗ trợ, vừa mới làm quen được với người trong phòng bếp, thì nàng ta đã vội vàng dành làm một số chuyện nằm trong khả năng của mình, cũng giống như nhận làm chuyện đổ tro than này.
Tro được chất đống ở phía ngoài của cửa sau, có một căn phòng chuyên để đổ vào. Bích Nhu đi ra ngoài từ cửa sau, đổ than tro vào trong căn phòng kia, dùng cây đập đập đáy chậu, rồi đi về phía bên phải của căn phòng, quay đầu nhìn hướng bên cạnh một chút, thì thấy một bóng người mặc vải thô áo gai co ro biến mất ở chỗ rẽ của ngõ nhỏ ở cửa sau. Bích Nhu cắn cắn môi, đặt cái chậu xuống dưới đất, sau đó nhìn thoáng qua mặt tường gạch ở phía bên phải, thì thấy một viên gạch nổi lên, dùng sức kéo ra, thì ở bên trong lộ ra một bọc giấy lớn tầm nửa bàn tay. Bích Nhu không dám chậm trễ, nhanh chóng giấu bọc giấy vào trong tay áo, rồi lại nhét viên gạch kia lại, sau đó mới nhanh chóng quay người, cầm chậu than sạch đi vào từ cửa sau, gật đầu chào bà tử ở cửa sau, rồi quay về Vũ Đồng viện.
Sau khi trở lại phòng bếp, Bích Nhu để cái chậu vào trong một góc, rồi hỏi đại nương trong phòng bếp còn có chuyện gì khác cần làm không. Hiện tại đang là giữa trưa, chủ tử vừa mới ăn xong, cho nên đại nương đang nằm trên giường nhỏ ở bên ngoài phòng, chuẩn bị chợp mắt, cho nên đương nhiên là không có công việc gì cho Bích Nhu làm. Bích Nhu lên tiếng chào bà ta, rồi trở về phòng ở tiền viện.
Đợi một lúc, Kỷ Uyển Thanh cũng quay lại, vừa thấy Bích Nhu liền hỏi:
"Đồ đâu?"
Bích Nhu lấy ra bọc giấy nhỏ kia từ trong tay áo. Kỷ Uyển Thanh nắm ở trong tay, cổ tay dường như cũng có chút run run, Bích Nhu nhìn thấy nàng căng thẳng, thì không khỏi nói: "Tiểu thư, Tứ tiểu thư thiện tâm, chịu thu nhận giúp đỡ chúng ta, chúng ta cần gì phải hại nàng ấy?"
Kỷ Uyển Thanh liếc nhìn Bích Nhu, hít sâu một hơi, nói: "Ta không hại nàng ấy, thì người c.h.ế.t chính là ta. Ngươi không nghe ngày đó lão thái quân nói gì với ta sao? Nếu ta không làm, thì bà ta liền đổi họ của ta, bán vào trong kỹ viện. Cho dù ta hại Tống Ngọc Tịch, thì nàng ấy cũng không dám làm gì ta, nhưng nếu không hại nàng ấy, thì với thủ đoạn của lão thái quân, bà ta đã nói được thì sẽ làm được, cho nên, muốn trách thì trách Tống Ngọc Tịch xui xẻo."
Kỷ Uyển Thanh nhìn bọc giấy ở trong tay, trong lòng cũng cảm thấy bất an bồn chồn. Thật ra toàn bộ đều là nàng ta lừa gạt Tống Ngọc Tịch. Lúc trước sau khi Tống Ngọc Tịch để nàng ta vạch trần Điền Phúc Châu, Kỷ Du bị bắt vào tù, lão thái quân liền bắt đầu tra rõ sự việc kia. Bà ta rất nhanh đã tìm ra, nàng ta vì mạng sống, mà khai ra Tống Ngọc Tịch. Sau khi lão thái quân nghe xong, ngược lại thay đổi ý định muốn đánh c.h.ế.t nàng ta, trái lại lại để nàng ta phối hợp diễn một tuồng kịch.
Đúng thật là nàng bị giam lại, còn bị đánh, tuy nhiên đây toàn bộ đều là mưu kế của lão thái quân. Bà ta cố ý để bà tử đánh Kỷ Uyển Thanh bị thương, sau đó chà xát thêm nước chu sa lên váy, trông không khác biệt lắm với m.á.u tươi. Bích Nhu cũng là người hiểu rõ tình hình, nên cố ý đến trước mặt Tống Ngọc Tịch, nói tình trạng nàng ta rất thảm thiết, chính là muốn để Tống Ngọc Tịch đi đến căn nhà hoang mà cứu nàng. Sau đó để gia tăng độ tin cậy, lão thái quân còn để Bích Nhu nói Mã Tam đã vấy bẩn nàng ta. Không ai có thể nghĩ rằng, vì để lấy được tín nhiệm của Tống Ngọc Tịch, mà bọn họ sẽ nói ra những chuyện tổn thương danh tiết như vậy.
Mặc dù Kỷ Uyển Thanh không muốn, nhưng chuyện đã huyên náo đến mức độ này, thì sau này cho dù nàng ta có giữ được tính mạng, thì cũng không thể ở lại ở trong kinh thành được nữa. Mà đi đến nơi khác, thì còn ai biết thanh danh trước đây là thế nào chứ.
"Nô tỳ luôn cảm thấy có lỗi với Tứ tiểu thư. Lúc trước Tứ tiểu thư còn nói muốn đưa chúng ta đi nơi khác. Nô tỳ xin nói câu vượt quá giới hạn, nhưng lời của Tứ tiểu thư thật ra đáng tin hơn rất nhiều so với lời của lão thái quân. Hơn nữa, thân phận của Tứ tiểu thư hôm nay đã không giống với trước kia. Nàng ấy giờ là huyện chủ, trong tay lại có cửa hàng kiếm ra tiền. Nàng đưa chúng ta ra ngoài, cũng sẽ không bỏ mặc mà không cho cái gì, nhưng chỗ lão thái quân thì rất khó nói..."
Mặc dù Bích Nhu đi theo Kỷ Uyển Thanh làm chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn chưa đánh mất lương tâm, mà đã từng ở một thời gian dài ở Kỷ gia, nên đương nhiên cũng hiểu rõ tính tình và cách làm của lão thái quân Kỷ Trữ thị, cho nên mới nói những lời như vậy với Kỷ Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh trừng nàng ta một cái, Bích Nhu sợ hãi cúi đầu, lại thấy Kỷ Uyển Thanh nói: "Ngươi cho rằng ta không biết sao? Cho dù ta làm chuyện này cho lão thái quân, thì chưa chắc bà ta đưa ta đi nơi khác, chớ nói chi là cho ta tiền để sống qua ngày. Nhưng nếu ta không làm, thì thậm chí ngay cả rời khỏi kinh thành cũng không được, vốn ta còn cất dấu một ít bạc riêng bạc, đã sai người đưa ra bên ngoài kinh. Đến lúc đó ta chỉ cần giúp lão thái quân làm chuyện này thành công, rồi âm thầm chạy trốn. Ta tự mình ra khỏi thành, cho dù lão thái quân có bất mãn, thì cũng sẽ nể tình ta đã thay bà ta làm chuyện này, sẽ không so đo với ta. Nhưng nếu ta không làm, mà để Tống Ngọc Tịch đưa ta đi, thì vạn nhất sau này người của lão thái quân ở bên ngoài tìm tới ta, thì ta nên làm cái gì? Như vậy chẳng phải ta phải trốn trốn tránh tránh cả đời, mãi không được sống yên lành sao?"
Thật ra, Tống Ngọc Tịch rất ngây thơ, lại cho rằng nàng ta thật sự không biết gì về thân thế của mình. Thực ra trong lòng nàng ta cũng biết được ít nhiều, chỉ là chưa từng kiểm chứng mà thôi. Không phải nàng ta không nghĩ tới, mà là sợ làm vậy sẽ đánh cỏ động rắn, để Tam phu nhân ý thức được vấn đề này, quay lại đối phó với nàng ta. Cho nên nàng ta cứ một mực giả ngu, Tam phu nhân liền coi rằng nàng ta cái gì cũng không biết, xem thường nàng ta. Nhờ vậy, mà nàng ta mới có thể cất giữ một chút tiền riêng đủ để ổn định cuộc sống ngay cả khi sống trong một môi trường như Kỷ gia.
Mà lần này, vốn nàng ta cũng không muốn trở mặt với Kỷ gia, nhưng bởi vì lão thái quân thật sự quá đáng, vậy mà thật sự muốn gả nàng ta cho lão già Điền Phúc Châu kia. Lúc này nàng ta mới tin vào lời Tống Ngọc Tịch mà an bài tốt mọi chứng cứ để vạch trần, bao gồm cả thiếp canh, hôn thư dùng làm chứng lúc Điền Phúc Châu bị kết án đều là do nàng ta trộm ra, cũng chỉ vì để tự cứu bản thân mà thôi. Vốn nàng ta muốn sau khi làm xong chuyện của Điền Phúc Châu, thì sẽ lập tức cao chạy xa bay, nhưng không ngờ lão thái quân tra ra quá nhanh. Ở lúc nàng ta còn chưa kịp rời đi, đã bắt lại nàng ta, nàng ta cũng chỉ đành đẩy hết mọi chuyện lên người Tống Ngọc Tịch, nói là toàn bộ đều là Tống Ngọc Tịch an bày, vốn cũng chính là nàng ấy sắp xếp, cho nên Kỷ Uyển Thanh cũng cảm thấy đây không được coi là vu cáo.
Sau đó lão thái quân liền để nàng ta phối hợp, bảo là muốn nhân cơ hội này, đưa nàng xếp vào bên người Tống Ngọc Tịch. Bọn họ đã sớm biết được việc Lâm thị mang thai, tính toán thời gian, hẳn là sắp sinh. Lão thái quân luôn canh cánh chuyện này ở trong lòng, cảm thấy Lâm thị sinh ra một Tống Ngọc Tịch, đã là điều vô cùng nhục nhã đối Kỷ gia rồi, nên nếu lại để cho Lâm thị sinh hạ đứa thư hai, như vậy sau này Kỷ gia thật sự sẽ không còn chút mặt mũi nào.
Cho nên, lão thái quân tốn nhiều tâm sức như vậy, chỉ là để cho nàng ta lăn lộn đến bên người Tống Ngọc Tịch, lấy được tín nhiệm của bọn họ, sau đó tìm một cơ hội, cho Lâm thị uống thuốc phá thai do bà ta đã chuẩn bị sẵn trước khi sinh.
Bích Nhu vẫn có chút lo lắng, nàng ta thật sự cảm thấy quá áy náy, vẫn còn muốn thuyết phục Kỷ Uyển Thanh:
"Thuốc trong bọc kia cũng không biết là thuốc gì, nếu lượng thuốc lớn, hại... không những hài tử, còn mà hại cả di nương thì phải làm sao đây? Mấy ngày nay, bà đối với chúng ta thật sự rất tốt, không phải sao?" Nói xong, nàng ta liền giật lấy gói thuốc trong tay Kỷ Uyển Thanh, rồi lại nói tiếp: "Hay là vẫn nên thôi đi, chuyện này còn tổn hại âm đức, tương lai còn bị báo ứng."
Kỷ Uyển Thanh tát vào mặt Bích Nhu, lạnh lùng nói:
"Tổn hại âm đức gì chứ? Chúng ta đây là vì dân trừ hại, nữ nhân Lâm thị kia không tuân thủ nữ tắc! Chúng ta g.i.ế.c bà ta và nghiệt tử trong bụng của bà ta chính là thiên lý. Hơn nữa, thuốc này là thuốc phá thai, cùng lắm là hại con của bà ta thôi, làm sao có thể hại c.h.ế.t cả bà ta chứ, mà cứ coi như thật sự vì thế mà bà ta c.h.ế.t đi, thì chuyện đó cũng không có quan hệ gì với chúng ta cả. Ngươi đừng ở chỗ này do do dự dự nữa, chuyện cũng đã bàn xong, làm sao có thể lật lọng được, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta bị lão thái quân bán vào kỹ viện sao? Ta cho ngươi biết, nếu như ta sống không được tốt, thì ngươi cũng đừng hòng chạy trốn, đến lúc đó, ngươi sẽ là người đầu tiên bị đẩy đi ra ngoài đấy!"
Sau khi Kỷ Uyển Thanh hung tợn nói xong những lời này, thì lập tức đoạt lấy bọc giấy trong tay Bích Nhu, xoay người đi vào trong phòng trong. Bích Nhu che mặt, cắn môi, cuối cùng vẫn không dám nói thêm gì nữa. Bởi vì nàng ta hoàn toàn chính xác không muốn bị bán đi cùng với Tam tiểu thư.
Hai người bí mật nói chuyện ở trong phòng, lại không hề để ý tới trên xà nhà ở bên ngoài phòng, có một bóng người hiện lên, xoay người nhảy lên nóc nhà.