Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 127




Mười ngày sau, phẩm phục và ấn triện của Tống Ngọc Tịch cùng thánh chỉ sắc phong được đưa đến phủ Trấn Quốc công. Kể từ đây Tống gia Thất tiểu thư đã nhảy lên thành Nguyệt Hoa huyện chủ! Kiểu sắc phong như vậy, kỳ thật cũng không hiếm thấy, nếu gia đình triều thần có công, nhưng lại không có vị trí thích hợp để thăng chức trên quan trường, thì sẽ chuyển ân ấm [1] cho con cái, có không ít đích nữ nhà triều thần đều là huyện chủ.

Thí dụ như đích trưởng nữ nhà Lý Thừa tướng, nàng vừa ra đời đã là huyện chủ, còn có Quách Liên Khanh của phú Thái úy phủ, nàng cũng là huyện chủ, còn có đại tiểu thư của phủ Đông Hải vương, cũng là huyện chủ. Chuyện sắc phong như vậy tại triều đình hiện nay thì cũng không phải là chuyện gì hiếm, nội trong biên giới Tiêu quốc, đã có hơn một ngàn người được sắc phong làm huyện chủ ở khắp mọi nơi, thật sự chưa được tính là một chức tước hiếm có, tuy nhiên, giống như Tống Ngọc Tịch đánh bậy đánh bạ, lại may mắn được sắc phong thì ngược lại là rất hiếm thấy.

[1] ân ấm: nhờ ơn ông cha được làm quan to mà được ban chức tước hoặc hưởng một số đặc cách.

Tiểu thư của phủ Trấn Quốc công phủ được phong huyện chủ là chuyện hợp tình hợp lý, tuy nhiên, Tống Ngọc Tịch lại chỉ là một thứ nữ, xếp hàng thứ bảy, nếu so về điểm này, thì thật đúng là chưa có người nào như nàng, dựa vào công lao của chính mình mà được Hoàng Thượng sắc phong.

Do vậy, chuyện Tống Ngọc Tịch được sắc phong huyện chủ, vẫn tương đối gây chấn động ở kinh thành.

Sau khi nhận được thánh chỉ, Tống Ngọc Tịch cũng coi như là người thứ ba có phẩm cấp trong cái nhà này. Vị thứ nhất đương nhiên là Tần thị, thêm nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân, tiếp đến chính là Quốc công phu nhân Kỷ Lan, nhị phẩm, huyện chủ của Tống Ngọc Tịch, có phong hào, có đất phong, lại có phong ấp, nên được tính là Ngũ phẩm, tương lai nếu lại lập công, thì vẫn có khả năng được thăng lên!

Tần thị với tư cách là người tiếp nhận phẩm cấp của Tống Ngọc Tịch, dẫn theo nàng đi thái miếu hành lễ, sau khi trở về, phẩm cấp cứ như vậy mà được xác định xuống. Cùng ngày, Tống gia làm một yến tiệc nhỏ, chỉ mời một ít thân thích hay lui tới, như Trữ quốc công phủ Tần gia, Bình Dương Hầu phủ Kỷ gia là nhất định được mời, còn lại là những gia đình thuộc hạ của Tống Dật, còn có các phòng của Tống gia, tất cả đều được mời đến.

Yến tiệc này đã được Tống gia chuẩn bị ngay ngày hôm sau sau khi Hoàng Thượng tuyên bố trên triều. Những ngày này Tống Ngọc Tịch một mực ở lại bên trong Ninh Thọ viện, được Tần thị đích thân dạy quy củ, Tống Ngọc Tịch đã vài lần muốn quay lại đều bị bắt trở về, trong lúc nhất thời lại có một loại ảo giác như sắp phải gả đi...

Thật vất vả mới nhịn được đến lúc Hoàng Thượng ban chỉ, nhận được phẩm phục, cúng tế thái miếu, nhưng sau khi trở về còn phải chào hỏi khách khứa.

Lúc trước vì trận mưa to, nên mọi người cũng không có cơ hội tụ tập, lần này phủ Trấn Quốc công mời tiệc, những người đến tham dự đều có tâm trạng tốt hơn. Tống Ngọc Tịch được Tần thị dẫn đi gặp một nhóm đông đảo các phu nhân, lão phu nhân, người của Kỷ gia, Tần gia, nàng đều biết, còn có một ít là chủng phụ nữ quyến [2] của thuộc hạ Tống Dật. Tống Ngọc Tịch chào hỏi từng người, cũng không làm ra bất kỳ lỗi nào khiến người chê trách.

[2] chủng phụ: vợ con trai trưởng

Sau khi bái kiến lão phu nhân cùng các vị phu nhân, Tống Ngọc Tịch còn phải đi phòng khách gặp các chư vị tỷ muội. Vừa tiến vào phòng khách, Tống Ngọc Thiền đã tươi cười chạy ra đón chào, kéo tay nàng, nói với mọi người: "Mọi người mau nhìn, huyện chủ đại nhân của chúng ta tới rồi."

Kỷ gia có ba vị cô nương đến là Kỷ Uyển Ninh, Kỷ Uyển Thanh và Kỷ Uyển Xuân, Tần gia có Tần Sương, Tần Nguyệt Như và Tần Nguyệt Hiểu, còn có đích trưởng nữ Tôn Thiến nhà Ngự Sử, hai vị đích nữ nhà Hữu Thiêm Đô Ngự Sử. Nhưng điều khiến Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhất, là trong các cô nương tới đây còn có cô nương của phủ Tấn Dương Hầu, phải biết rằng Tống gia và phủ Tấn Dương Hầu cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Đại tiểu thư Lý Sướng và Tam tiểu thư Lý Ưu của phủ Tấn Dương Hầu đang ngồi cùng một chỗ với Kỷ Uyển Ninh.

Tống Ngọc Tịch được Tống Ngọc Thiền dẫn tới trước mặt mọi người, cười đùa rót cho các nàng vài chén trà. Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh biểu hiện giống như những người bình thường khác, như thể chuyện lúc trước ở trong cung giữ hai người bọn họ và Tống Ngọc Tịch bất quá chỉ là một sự hiểu lầm tốt đẹp.

Thái độ của Tống Ngọc Thiền thay đổi hẳn, còn Kỷ Uyển Ninh cho tới bây giờ vẫn luôn cười tủm tỉm, đối với bất kỳ ai cũng nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng. Mặc dù khi ở sau lưng Tống Ngọc Thiền có chút nóng nảy, nhưng ở trước mặt người khác nàng ta vẫn có thể duy trì được khí độ.

"Thất muội muội thật khiến người khác kinh ngạc, muội có thể viết nên một quyển truyền kỳ về cuộc đời mình. Hiện tại chỉ cần nhắc tới Tống Thất tiểu thư, thì ở kinh thành đương nhiên không người nào không biết không người nào không hiểu. Trước đây ta đã cảm thấy Thất muội muội có nhiều ý tưởng hơn so với chúng ta, người lại tài giỏi, quả nhiên thật đúng như vậy."

Kỷ Uyển Ninh cười tươi như hoa, hôm nay nàng ta mặc một thân xiêm y gấm thêu hoa màu trắng ngà voi, chải kiểu tóc Triêu Nguyệt Kế, trước và sau đeo trâm vàng ngọc bích. Nàng ta vốn đã trông xinh đẹp dễ thương, nên mặc kiểu này vào, lại càng làm tăng thêm khí chất dịu dàng ngọt ngào của nàng ta.

Kiếp trước Tống Ngọc Tịch vẫn luôn cảm thấy Kỷ Uyển Ninh là một nữ tử ôn nhu hiền lương. Nàng ta gả cho Hoài Vương, chiếm lấy thiên hạ của Tiêu Tề Dự, leo lên hậu vị, làm cho Kỷ gia trở thành ngoại thích nắm trung tâm quyền lực. Vốn tưởng rằng đó là vận khí của nàng ta, thế nhưng sau khi trải qua sự kiện ở trong cung, Tống Ngọc Tịch liền hiểu, Kỷ Uyển Ninh không chỉ có may mắn, mà thủ đoạn của nàng ta còn kinh khủng hơn so với mặt của nàng ta rất nhiều, âm thầm mượn đao g.i.ế.c người. Đừng tưởng bây giờ Tống Ngọc Thiền niềm nở đón chào với Tống Ngọc Tịch, nhưng rốt cuộc ẩn giấu dưới khuôn mặt tươi cười này có bao nhiêu sự không cam lòng thì không ai có thể biết được.

Mà Kỷ Uyển Ninh quả thực hết sức bình tĩnh. Lần này Kỷ gia gặp đại nạn, Bình Dương hầu Kỷ Sóc bị hạ ba cấp, vốn là nhị đẳng Hầu phủ, bây giờ biến thành hạt mạt đẳng. Bình Dương hầu còn bị tước đoạt hết toàn bộ chức vụ, giữ lại chức suông, giữ lại để kiểm tra.

Nói cách khác, bây giờ Bình Dương hầu chỉ là một danh xưng, trong tay không có bất cứ quyền lợi nào, chỉ lưu lại chút ân ấm và thể diện của tổ tiên. Sau này còn có thể khôi phục lại hay không vẫn không rõ, tuy nhiên, mọi người đều biết, cho dù xử phạt nghiêm khắc như vậy nhưng cũng coi như là Hoàng Thượng đã khai ân rồi.

Chỉ dựa vào việc ông ta sai bảo thủ hạ sát hại hai người đương chức của Thành Phòng Doanh là đã đủ khiến ông ta chịu không nổi rồi. Lúc này, phủ Bình Dương Hầu có lẽ cảm thấy vô cùng cảm kích với ân ấm của tổ tiên. Nếu không có tổ tiên, thì quan viên phạm phải sai lầm bực này, thì tước bỏ chức tước chỉ là chuyện nhỏ, cả gia bị đày đi lưu vong cũng hoàn toàn có khả năng.

Nhưng hôm nay nhìn thần sắc của Kỷ Uyển Ninh lại vô cùng bình tĩnh. Quần áo không còn tươi mới như trước, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện chưa từng bị ảnh hưởng chút nào. Ở trong vòng quý nữ, nàng ta cũng coi như là nhân vật dẫn đầu. Mọi người bằng lòng kết giao với một người ôn nhu lương thiện như nàng ta, cũng không vì chuyện của nhà nàng ta mà cô lập nàng ta, thì cái này chính là thủ đoạn của Kỷ Uyển Ninh rồi.

Tống Ngọc Tịch không nói nhiều lắm, chỉ nghe các nàng ngươi một lời ta một câu trêu ghẹo nàng, trong nội tâm là ngũ vị tạp trần, hồi tưởng cảnh ngộ của hai đời này, thì lời nói của Kỷ Uyển Ninh cũng không sai, rất truyền kỳ! Tuy nhiên, bởi vì đã trải qua cuộc sống không như ý, cho nên đối với thành tựu hiện tại, trái lại nàng cũng không có cảm xúc đắc chí nào.

"Thất tiểu thư là tấm gương để chúng ta noi theo! Không dối gạt các ngươi, ta đã mua một gian cửa hàng ở phía tây kinh thành, vẫn còn đang trang hoàng, đợi đến lúc khai trương, có thể giống như Thất tiểu thư, tự mình kiếm được tiền rồi." Người nói chuyện chính là Lý Sướng, ngữ khí dí dỏm, nói đến mức cô nương bên cạnh vừa tức vừa giận mà đùa giỡn với nàng ấy. Nàng ta sinh ra cũng rất xinh đẹp, ở trong phủ Tấn Dương Hầu, dung mạo cũng thuộc loại thượng thừa, trên người có một vẻ đẹp mềm mại đáng yêu. Tống Ngọc Tịch đối với vị cô nương Lý Sướng này cũng được tính là quen biết, dù sao Lý Sướng cũng là em gái của phu quân đầu tiên của nàng ở kiếp trước. Thời gian hai người ở chung không dài cũng không ngắn, chỉ có điều trước đây Lý Sướng cũng không kiên nhẫn đối với vị thứ tẩu Kỷ Uyển Diễm của mình như vậy, bình thường cũng không nói được mấy câu với nhau. Bản thân Lý Trạm ở phủ Tấn Dương Hầu cũng chẳng có địa vị gì cả, chớ nói chi là nàng, vị phu nhân không được Lý Trạm tôn trọng, từ đấy có thể thấy được quan hệ giữa họ là như thế nào.

Các cô nương đang nói cười vui vẻ, thì nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, đột ngột phá tan bầu không khí vui cười hòa hợp. Mọi người lần theo âm thanh mà nhìn sang, thì thấy Kỷ Uyển Thanh một mình một người ngồi ở một góc uống trà, không biết là do nghe xong lời nói của Kỷ Uyển Ninh hay vẫn là lời nói của Lý Sướng mới bắt đầu quái gở phát ra một tiếng "hừ".

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không có ý định lên tiếng. Kỷ Uyển Ninh đi tới bên cạnh Tống Ngọc Tịch ngồi xuống, nói:

"Thất muội muội đừng trách móc, gần đây tâm tình của Thanh tỷ nhi không tốt, muội cũng biết không phải là Tam phu nhân đã đi từ đường sao? Vì vậy Tam phòng cũng không có ai quản lý, hôn sự của Thanh muội muội vẫn luôn bị trì hoãn. Lão thái quân vừa cho nàng một mối, nhưng nàng có vẻ có chút bất mãn."

Tiếng của Kỷ Uyển Ninh rất nhỏ, chỉ có mấy người bên cạnh mới có thể nghe thấy. Tống Ngọc Mộng rất thích buôn chuyện, cho nên nhanh nhảu hỏi tiếp: "Vì sao lại bất mãn?"

Hôn sự của các nàng vốn là lệnh của cha mẹ, lời của bà mối. Cho dù có bất mãn cũng phải để ở trong bụng, cho nên phải rất tệ như thế nào mới thể hiện bất mãn ra mặt như thế này. Tống Ngọc Mộng vẫn luôn có hứng thú cao đối với những chuyện như vậy.

Kỷ Uyển Ninh nhìn nhìn nàng ta, sau khi do dự một chút, mới tập hợp tất cả mọi người lại bắt đầu nói:

"Bởi vì là tái giá. Ta cũng không thể nói thêm điều gì nữa. Nên các ngươi cũng đừng hỏi."

Không cần Kỷ Uyển Ninh nhiều lời, những người khác cũng có thể hiểu đại khái về chuyện này. Tuy nhiên ngẫm lại cũng không chẳng có gì to tát, Kỷ Uyển Thanh là thứ nữ của tam phòng Kỷ gia, thậm chí cũng không phải xuất thân từ phủ Bình Dương Hầu phủ.

Nếu là tái giá, vậy khẳng định đối phương là người có tuổi, thế nhưng thứ nữ tam phòng, trừ phi là gả cho người bình thường, còn nếu muốn gả cho con cháu thế gia mà mình vừa ý, thì đoán chừng cũng chỉ có thể làm thiếp, cho nên có một số người bằng lòng gả khuê nữ cho một ít quan lớn góa vợ. Thử nghĩ mà xem, đây không phải cách làm càng đơn giản sao? Nhưng đó cũng chỉ là số ít, phàm là khuê nữ được yêu thương trong nhà, thì có lẽ sẽ không bị an bài như vậy.

Vẻ mặt Tần Sương có chút kiêu căng, nàng ta cũng không quan tâm Kỷ Uyển Thanh ở phía sau có nghe rõ hay không, đã nói:

"Thôi thôi, giả vờ thần bí cái gì chứ, làm như có người không biết không bằng, không phải là Điền Phúc Châu sao? Năm nay đã hơn sáu mươi, nói dễ nghe thì là tái giá, nói khó nghe một chút, thì ông ta đã c.h.ế.t mất ba lão bà rồi, nhà của ngươi cũng không tiếc để cho nàng đi chịu tội như vậy!"

Từ trước đến nay, Tần Sương luôn đóng vai trò trung tâm ở trong đám quý nữ, có địa vị cao quý, cho dù không có thủ đoạn giao tiếp giống Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh, thì thân phận nàng cũng đủ cao, ăn nói lại lớn tiếng, cho nên không ai dám so bì với nàng ta. Lần này Tống Ngọc Tịch được phong huyện chủ, trong lòng nàng ta đặc biệt không vui, cho nên nói chuyện cũng không hề uyển chuyển.

Vẻ mặt Kỷ Uyển Ninh xấu hổ, cũng không tiếp tục câu chuyện, nhưng Kỷ Uyển Thanh ngồi ở một góc, lại nghe thấy rất rõ. Kỷ Uyển Xuân ngồi bên cạnh an ủi nàng ta vài câu, nhưng Kỷ Uyển Thanh giống như không nghe lọt tai, đẩy Kỷ Uyển Xuân ra nói một câu: không cần ngươi giả vờ tốt bụng! Sau khi nói xong, thì liền che mặt khóc chạy ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết, gần đây Kỷ gia đã gặp phải biến cố lớn. Bình Dương hầu bị tước chức quan đang có, bị giữ lại để điều tra, kết quả như vậy kỳ thật còn không bằng trực tiếp bị giáng chức điều ra khỏi kinh. Bởi vì bị giáng chức điều ra khỏi kinh, còn coi như là có việc làm, tương lai nếu làm tốt, vẫn có cơ hội hồi kinh báo cáo công tác, nhưng lưu lại kinh thành, đoạt hết toàn bộ chức vụ, giữ lại tước vị, trên danh nghĩa là Hầu gia, nhưng ở kinh thành, nơi có một đống quý nhân, hầu phủ mạt đảng còn không phủ Bá tước, hay Tử tước ở kinh thành, không có gì để làm, thì nói gì đến việc phục chức?

Cho nên, lão thái quân Kỷ gia không thể chần chừ được nữa, cứ như vậy mà gả một thiếu nữ mười lăm tuổi cho lão đầu 60 tuổi tái giá.

Tống Ngọc Tịch nhìn dáng vẻ Kỷ Uyển Thanh chạy ra ngoài, mà nhớ tới tao ngộ của Kỷ Uyển Thanh ở kiếp trước, không khỏi thở dài một hơi. Lúc ấy nàng ta bị cột tay, bịt miệng, kéo lên kiệu hoa, bây giờ hồi tưởng lại hình ảnh kia, Tống Ngọc Tịch vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng! Cho dù nàng có hiềm khích với Kỷ Uyển Thanh, nhưng suy cho cùng nàng cũng không hi vọng nàng ta có một cuộc đời bi thảm như vậy.